Thịt xông khói, mứt, bánh mì nướng, salad, trái cây, bánh lúa mì, sữa.
Mùi thơm hấp dẫn đã làm cho bụng của Uất Noãn Tâm “ọc ọc” kêu lên. Không
thèm để ý đến hình tượng của mình, vừa ngồi xuống, đã lấy một miếng mứt
bỏ vào miệng mình. “Ngon, ngon quá trời…có thật là anh đã làm những món
này không vậy?”
Lương Cảnh Đường gật đầu nở nụ cười.
Thời
đại này, thật vẫn còn có đàn ông biết vào bếp sao? Uất Noãn Tâm cảm
động đến mức nước mắt sắp trào ra ngoài. Đem so anh, với kẻ chỉ biết
vênh mặt ra lệnh bắt cô đi làm bữa sáng, ngạo mạn không coi ai ra gì Nam
Cung Nghiêu đúng là khác nhau một trời một vực cứ như hai người thuộc
hai thế giới khác nhau vậy!
Lương
Cảnh Đường ngồi yên quan sát cô, bộ dạng cô ăn, hoàn toàn giống một đứa
con nít, vô cùng tự nhiên, không hề làm bộ làm tịch, không giống những
cô gái trước đây anh từng quen biết. Thật thú vị.
Ánh
mắt nhìn lên phía trên nơi để khay đựng trà là những cuốn sách hiến
pháp-pháp luật dày cui, Uất Noãn Tâm liền hỏi: “Anh là luật sư sao?”
“Ưm! Kiêm luôn giáo sư môn pháp luật của trường đại học !”
“Thật
vậy sao?” Hèn chi trên người anh lại có một loại chính trực rất đặc
trưng, nhã nhặn cùng cao quý. Thật trùng hợp lại gặp được người cùng
ngành, nhìn qua có thể thấy được anh là một người rất xuất sắc, Uất Noãn
Tâm liền nói: “Tôi cũng vậy! Tôi cũng vậy! À…ý tôi là, bây giờ không
phải, nhưng ba tháng sau tốt nghiệp thì phải rồi!”
“Cô là sinh viên năm cuối ư? Nhìn cô còn rất trẻ nha!”
“Khi
tôi học trung học, đại học tôi có nhảy lớp, cho nên so với các bạn cùng
tuổi khác tôi tốt nghiệp sớm hơn họ. Nhưng không thể vì tôi mới mười
tám tuổi, mà xem thường tôi đấy nha!”
“Tôi không có ý đó! Cô đang học ở trường nào?”
“Bắc Đại!”
“Tôi
là giáo sư của trường Bắc Đại! Trước đây tôi không gặp em! Không lẽ em
chính là sinh viên vừa chuyển đến trường hồi tuần trước - Uất Noãn Tâm
sao?”
“Ưm
ưm ưm! Là em! Chính là em!” Cô gật đầu như lật đật. “Giáo sư, chào
thầy!” Cô phấn khởi cùng tôn trọng đưa tay ra, nhưng lúc này mới để ý
trên tay mình dính đầy sốt cà chua. Xấu hổ đỏ mặt, vội vàng rút tay về,
ngượng ngùng lè lưỡi.
Lương
Cảnh Đường bị bộ dạng tinh nghịch của cô làm cho buồn cười, từ trong
lòng bật ra tiếng cười lanh lảnh, lúc này anh mới phát hiện ra, bản thân
hình như đã rất lâu không cười thoải mái như vậy rồi!
Người
con gái vừa mới quen biết ở trước mắt này, trên người toát ra một sức
hấp dẫn khiến cho người khác muốn đến gần cô, bất giác anh mở miệng:
“Tôi đã xem qua thành tích của em rồi, rất xuất sắc! Vừa hay tôi đang
cần một người trợ lý, có muốn suy nghĩ về vấn đề này không?”
Uất Noãn Tâm mở to mắt. “Em có thể sao?” Đây chính là công việc mà tất cả các sinh viên đều mơ ước đó…
Khi
nhận được sự chắc chắn, cô mừng rỡ đến nhảy cẫng lên. Một chuyện tốt
như vậy làm cho cô cứ ngỡ rằng mình đang nằm mơ, liền nhéo bản thân mình
thật cái.
Đau quá…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét