Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013

Vợ ak - Em ngốc thật - P8

Mở mắt, cảnh đầu tiên tôi thấy là khuôn mặt điển trai của Khải Phong phóng đại, tôi khẽ trở mình nhưng không được, chỉ có thể vô lực "ưm...ưm"

Cậu ta giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi sau đó lau nước mắt gọi to

-"Bác sỹ đâu, bác sỹ đâu, cô ấy tỉnh rồi....."

Nhìn thấy nét mặt vui vẻ của cậu ta, chính tôi cũng cảm thấy vui lây, thật đáng yêu!...

Sau đó, tôi bất giác nở một nụ cười nhẹ....

Bỗng nhiên, cậu ta lao nhanh vào tôi, ôm chặt cứng

-"Em làm anh rất lo lắng, rất sợ mất em, em có biết đã làm anh lo lắng thế nào không? Từ nay nửa bước em cũng không được rời xa anh!"

Cậu ta bá đạo nói, không cảm thấy tức giận, thậm chí tôi còn cảm thấy rất vui nữa kìa, sao tim lại đập mạnh thế này, chẳng lẽ vừa mới tỉnh giấc trái tim vẫn còn chưa ổn định lại nhịp tim sao? Sao lại đập mạnh thế

Tôi khẽ mỉm cười

-"Được thôi..." Vợ à...em thật ngốc - Chương 09
Mấy hôm nằm bệnh viện, cái tên đáng ghét đó [LyK: Chị ám chỉ anh Khải Phong đẹp trai a]
hoàn toàn không cho tôi động vào thứ gì, bất quá đi vệ sinh thì cũng phải có một nữ y tá đi theo, nói tóm gọn, cuộc sống bệnh nhân của bao người khác thì thoải mái, nhàn hạ, còn tôi thì như ngồi trong lao ngục tối, không có lối ra


Lại nói về hôm trước, chỉ là cầm cái remote chỉnh kênh yêu thích, hắn ta bỗng từ đâu xuất hiện, giật cái remote trên tay tôi cứ như cướp súng của khủng bố vậy, còn lớn tiếng trách tôi bị bệnh mà còn ham vận động, chỉ là một cái remote nhỏ, nhỏ, nhỏ xíu thui hà
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn - Chuyên mục Truyện Dài Kì

Dù sao cũng phải nhẫn nhịn, tôi cũng không có sức mà kêu la, gào thét


Nhưng là, mấy bữa nay không đi học, thế nào nhỏ Tuyên cũng lo lắng tràng trề cho coi


Vừa rời mắt khỏi cuốn tiểu thuyết tình cảm sướt mướt, tôi đã thấy cậu ta ló đầu ra sau cánh cửa

-"Sao lại đến sớm thế?"

Lại nhìn đến phía sau cậu ta, là một người con gái. Là bạn đồng học đây mà

Bạn ấy mỉm cười thật tươi, chào tôi

-"Hi Nhã Đan, mấy bữa nay nằm đây mà không nói, hại mình lo lắng đến mất ăn mất ngủ"

Tôi cười khổ, gì chứ, bao nhiêu nệm êm giường ấm không nằm, có khùng mới muốn vào giường của bệnh viện nằm

-"Hi Huyên Kim, hôm nay cậu không đi cùng với anh bạn hôm trước à"

Bạn ấy hơi ngớ người, sau đó cười nói

-"À, anh hai bận, không đến đây được, nhờ tôi hỏi thăm sức khỏe cho bạn!"

Sau đó, cô bạn xoay người nhanh chóng rời khỏi chỗ đang đứng, tiến gần tôi, thấp giọng

-"Tôi có chuyện muốn nói với bạn..."


Sau đó liếc nhìn hắn ta đang đứng phía sau, tôi nhìn hắn

-"Cậu có thể về nhà lấy điện thoại và vài quyển sách trên kệ cho tôi được không?"

Hắn ta chần chừ nhìn bạn ấy một lúc, sau đó gật đầu rời đi

Còn lại tôi và bạn ấy trong phòng, không gian thật khó chịu, chỉ muốn thoát khỏi cảnh này, tôi thấp giọng nói nhỏ

-"Có việc gì à?"

Bạn ấy ngẩng mặt lên, miệng nở một nụ cười,....nụ cười đáng sợ


Nụ cười như vậy, thật khiến người ta sởn gai ốc

Bạn ấy nhìn tôi, sau đó lạnh giọng nói

-"Tôi cũng không phải người thích vòng vo, vào thẳng vấn đề chính....Bạn không được qua lại với Khải Phong"

Tôi sững người, cảm giác tim như thắt lại, khổ sở nói

-"Tại sao?"

Cô bạn nhìn bộ dáng chật vật của tôi, vất đi vỏ bọc hiền dịu, khinh miệt nói

-"Sao? Nhìn bộ dáng như vậy của bạn, thích cậu ta rồi sao?"

Tôi ấp ủng nủa ngày, cũng không nói được một câu

-"Tôi...tôi..."

Ánh mắt cô bạn sắc bén chiếu thẳng vào mắt tôi, khiến tôi nửa muốn né tránh, nửa muốn nghiêm tục nhìn thẳng vào cô

-"Hừ, xung quanh cậu ấy rất nhiều ong bướm xung quanh, cậu cũng không ngoại lệ..."

Dừng một chút, cô ta nói tiếp

-"Nhưng cậu ta không hề thích ai, cậu ấy chỉ thích mỗi mình tôi, thậm chí phải nói là yêu say đắm [LyK: ơi, nổ quá bà ơi]..."


Tôi nhíu mày, cảm giác tim như bị ai đó vừa đánh, vừa trát muối vào vết thương, nghi hoặc hỏi

-"Cho nên....?"

Cô ta "hừ" lạnh

-"Bạn không được đần gần cậu ấy, cậu ấy sinh ra là để dành cho tôi, hai chúng tôi hoàn toàn rất hợp nhau, nếu cậu dám tới gần thì..."

Cô ta vẫn ánh mắt sắc lanh, cúi xuống vớ lấy con dao gọt trái cây trên bàn, tiến lại gần tôi

Tôi thất kinh....

Cô ta hạ dao xuống...

Phập!...

Một màu đỏ tươi chảy ra thấm đẫm cả drap giường, tôi trợn mắt lên đầy đau đớn nhìn cô ta

-"Cô...ai...sao cô dám"

Thật là không còn có thể xưng bạn xưng bè với cô ta nữa mà

Cô ta rút con dao ra khỏi, lạnh lùng liếc nhìn từng dòng nước màu đỏ cứ tuôn ra như suối.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét