Từ trước đến giờ, ai cũng tưởng tôi là SV ở Đà Nẵng nên có rất nhiều người mời tôi đi uống nước, trước là làm quen, (còn sau đó là làm gì thì chắc mọi người cũng biết!). Tôi luôn từ chối khéo và bọn họ cũng không có ý nài nỉ.
Một khi nhắn tin cho tôi, họ hay hỏi: “Em có đi không để anh hỏi người khác?”, cứ như thể có rất nhiều người cho bọn họ lựa chọn và chúng tôi nghiễm nhiên trở thành món hàng của họ.
Dạo trước tôi có hay nhắn tin với một người tự xưng là Q. Anh ta hay rủ tôi đi café gặp mặt, và sau nhiều lần “lỡ hẹn”, tôi quyết định thu xếp một cái hẹn với anh ta.
Mọi người đừng tưởng là tôi gan dạ, tôi sợ chết đi được ấy chứ và có lẽ cái đêm hôm đó tôi cũng chẳng thể nào quên được!
Để gặp được anh ta, tôi phải về Đà Nẵng trong một chiều thứ 7 (vì tôi ở Huế mà) và ở lại phòng trọ cô bạn khá thân học ĐH BK tại đường Tôn Đức Thắng. Tôi không nói mục đích của mình cho nó biết chí bảo rằng tôi về Đà Nẵng để gặp một người bạn cũ. Lúc ấy, tôi có vẻ rất dũng cảm!
Đến tối hôm đó, tôi nhắn tin cho Q., bảo đang ở Hòa Khánh và ngồi trong quán café Cát bụi sát ngay hông trái của ĐH SP. Anh ta dù đang ở quận 3, nhưng rất nhiệt tình chạy lên Hòa Khánh.
Tôi chọn một bàn khá khuất phía trong quán và ngồi đợi anh ta. Tất nhiên là không thể để cho anh ta biết địa chỉ chính xác của tôi được, vì tôi có phải ở Đà Nẵng đâu. Liên lạc qua điện thoại, anh ta tìm đến bàn tôi.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh ta là một quả đầu cạo kiểu Hàn Quốc rất ngầu và một hình xăm trên cánh tay trái mà vì đèn tối quá nên tôi không thấy rõ. Tôi bắt đầu thấy run và mọi dũng khí đều bay biến đi đâu hết. Anh ta ngồi xuống và có vẻ thất vọng! Tôi biết điều đó vì có lẽ “nhan sắc” của tôi không giống như lời đồn đại của tên T.
- Sao không xuống kia? Lên Hòa Khánh làm gì cho xa hả em?
- Dạ, tại vì em có việc bận trên ni (này).
- Có khách à?
Anh ta hỏi tới đó thì tôi ấp úng không nói được. Rồi anh ta hỏi tiếp:
- Thằng T. là khách quen của em à?
Anh ta vừa nói vừa cười nhếch mép làm tôi thấy rợn cả tóc gáy, tôi gắng hỏi thêm câu nữa:
- Mà tụi anh đi với toàn là sinh viên hết à?
- Đa số, mấy con ăn chơi, hư hỏng, thèm trai, mà nhìn em có vẻ hiền hơn, răng lại là cao cấp?
Tôi hơi chột dạ, nhỡ như hắn ta phát hiện tôi là cave “rởm” vào lúc này thì nguy to. Tôi cố gắng bình tĩnh hết sức, mặc dù tim trong lồng ngực đã muốn “rụng” từ lúc nào!
- Thấy vậy nhưng không phải vậy đâu anh!
Hắn ta dở nụ cười nham nhở nhìn tôi, rồi gục đầu tỏ vẻ khoái chí. Và rất nhanh sau đó, hắn ta mở lời với mục đích chính của mình:
- Mình đi thôi em hè? Có gì vào kia tâm sự nhiều hơn.
Và bằng tất cả sự can đảm còn xót lại vào lúc ấy, tôi đồng ý đi với hắn. Hắn chở tôi lên một nhà nghỉ ở tít trên quận 3, một cung đường khá ngoằn ngoèo. Có lẽ đây là địa điểm mà hắn thường lui tới. Bằng chứng là khi vừa thấy hắn bước vào, một mụ chủ phấn son lòe loẹt đã đá mắt hỏi hắn vẻ đầy thân mật:
- Hàng mới hả mày? Lên phòng 2, tầng 2 nghe!
Lúc hắn kéo tay tôi đi lên lầu, tôi còn thấy rõ ánh mắt soi mói và nụ cười nhếch mép đáng sợ của mụ ta. Vừa vào phòng, tôi gặng hỏi hắn ngay:
- Anh hay tới đây lắm à?
- Em là dân trong nghề mà không biết nơi này à? Bọn sinh viên toàn lựa mấy nhà nghỉ ở đường này. Em không tin qua gõ cửa mấy phòng bên cạnh xem, toàn sinh viên cả lũ đó! Thôi anh vào tắm trước, đợi anh tí nhé cưng!
Hắn đã thay đổi giọng điệu cũng như cách xưng hô, tôi biết đây là lúc hắn sắp “làm thịt” tôi. Lúc hắn vừa bước vào phòng tắm, tôi kéo mấy cái hộc gỗ của cái tủ để gần giường, và không mấy bất ngờ khi tôi thấy mấy chiếc bao cao su đã được yên vị trong đấy từ bao giờ. Vừa lúc đó, mụ chủ ban nãy gõ cửa hỏi nhỏ:
- Có mua thuốc không em?
Tôi hơi bị ngạc nhiên nhưng cũng lờ mờ đoán ra được đó là thuốc gì!
- Có nhiều loại không hả chị?
- 2 loại thôi em. Một loại hàng Trung Quốc 200k, một loại hàng Nhật 700k. Hàng Nhật đắt mà dùng sướng lắm!
- Dạ, chị đợi tí em hỏi anh Q.đã.
Vậy là, không chỉ là nơi kinh doanh nhà nghỉ mại dâm trá hình, những nơi thế này còn kiêm luôn cả nhiệm vụ kinh doanh các loại thuốc kích dục để đáp ứng tối đa nhu cầu của khách khi tới đây! Tôi đã thật sự thấy mình sai lầm khi bước vào đây. Giờ, tôi phải tìm cách để trốn ra thế nào đây. Tôi bèn đem giấu hết mấy cái bao cao su trong tủ. Lúc tên Q. bước ra, tôi mới nhỏ nhẹ nói, giọng vẫn run run:
- Hết bao rồi, anh đợi em tí em xuống bảo bà chủ đưa, với lại bả kêu em xuống nói chuyện gì ấy.
Hắn hơi chùng xuống, rồi cũng gật đầu bảo tôi đi nhanh lên. Vừa bước ra được khỏi phòng, tôi phi như bay xuống cầu thang. Khi bắt gặp mụ chủ, tôi cố gắng trấn an và nói nhẹ:
- Em đi mua ít đồ ăn khuya cho anh Q.
Mụ ta không tỏ vẻ hoài nghi, còn tai tôi như ù đi và chỉ biết phóng thẳng ra ngoài cái nơi đáng sợ đó, bắt xe ôm và về lại Hòa Khánh. Đầu óc tôi vẫn tràn ngập hình ảnh về khuôn mặt, giọng nói của những con người lúc nãy. Thật may là tôi đã thoát! Nếu không, có lẽ tôi đã phải đánh mất trinh tiết của mình chỉ vì sự tò mò liều lĩnh.
Ấy vậy mà! Có những cô gái cùng lứa tuổi với tôi, cũng là những cô sinh viên đang trong độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời lại đánh đổi trinh tiết, phẩm giá của mình cho những cuộc vui, cho những đồng tiền phù phiếm. Tại sao không phải là gia sư? là bán hàng trong các siêu thị, tạp hóa? hay một chân phục vụ nhà ăn, quán xá? Tại sao lại phải chọn một cái nghề giết chết danh dự và tương lai của mình?
Liệu anh có dám yêu em không? Gia đình anh có chấp nhận em không khi biết em là người như thế?”.
Dần dần mọi người không còn xa lạ với chiếc xe hàng tối đến phòng trọ của Kiều nữa. Cô cũng không phải xa lạ với Hải nữa, tới giờ cô chỉ đến nấu cho anh ăn tối rồi quay trở về phòng trọ vùi đầu vào sách vở chiến đấu cho mùa thi.
Nhiều lúc cô nấu ăn cho Hải bất chợt cô thấy ánh mắt anh dõi theo mình, nhìn rất âu yếm làm cô nhiều lúc ngộ nhận đây chính là hạnh phúc nhưng rồi những lời nói lạnh nhạt làm những suy nghĩ đó hoàn toàn tan biến.
Ngày thứ 30, kết thúc hợp đồng. “Cô chuẩn bị đi tôi qua đón cô” nhìn lên đồng hồ mới chỉ 5h chiều, quá sớm so với mọi khi nhưng hình như cô cũng dần quen với việc nghe lời Hải, mặc một bộ đồ đơn giản cô bước vào xe của anh.
Chiếc xe dừng trước một trung tâm mua sắm danh tiếng, Kiều tròn mắt nhìn Hải “Sao chúng ta lại tới đây”. Hải cười nhẹ với cô “Hôm nay kết thúc hợp đồng tôi muốn mua cho em một cái gì đó thôi, chúng ta đi nào”.
Quá nhẹ nhàng, quá ấm áp làm trái tim cô đập nhanh hơn. “Chúng ta đi nào” - Lời nói của anh làm cô bối rối hơn. “Dạ, dạ”, cô líu ríu đáp lời.
Sánh bước cùng anh bước vào trung tâm, anh mua cho cô rất nhiều thứ từ quần áo, giày dép… Khi đi ngang mặt hàng nhẫn cưới anh dừng lại hỏi cô “Em thích chiếc nào”.
Ánh mắt lơ đễnh của cô được kéo về bởi câu nói này, cô lúng túng “Tôi không có tiền mua đâu, chúng ta về thôi”. Hải nhìn cô rồi kéo lại nơi cô gái tiếp thị đang đứng “Cô cho chúng tôi cặp này”.
Hải kéo tay trái Kiều đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô như đánh dấu “Em là của tôi”.
Người tiếp thị tấm tắc khen “Chúc anh chị trăm năm hạnh phúc, anh chị thật xứng đôi”. Biết rằng đó chỉ là lời khen tất yếu của người tiếp thị nhưng trong tâm trí Kiều có một chút gì đó...
Sau khi mua sắm xong Hải đưa Kiều về nhà, căn nhà mà hình như trong vòng một tháng cô đã quá quen thuộc với từng thứ ở đây. Hôm nay khác, cô vừa xắn tay áo chuẩn bị vào việc nấu ăn cho anh, thì bị anh ngăn lại “Hôm nay, anh sẽ nấu cho em, em ngồi chơi đi nhé”.
Anh đưa cô hết bất ngờ này tới bất ngờ khác, cô ngồi nhìn người đàn ông vốn xa lạ mà thấy thân thuộc này, bất chợt một giọt nước mắt khẽ rơi xuống.
Đã bao lâu rồi nhỉ, lâu, rất lâu rồi cô đã không khóc, cô hận đời quá bạc bẽo, quá bất công với cô nên cô dặn lòng mình không có gì phải buồn, không có gì phải khóc cả, nhưng nay ông trời đang ban tặng cho cô cái gì đây? Một bị kịch hay một hạnh phúc nhỏ nhoi với cô. Lấy tay lau nhanh giọt nước mắt trên má “Một ngày nữa thôi mà, một ngày nữa thôi”.
Bữa cơm nhanh chóng được bày ra, Kiều không ngờ Hải lại khéo tay và giỏi nấu nướng như thế.
“Tôi không ngờ anh lại nấu ăn giỏi như thế ấy”. Đặt đĩa thức ăn xuống bàn quay sang nhìn cô “Em có thể xưng em với anh ngày hôm nay không”.
Không quen thuộc với cách nói này của người đàn ông vốn lạnh lùng này “Tôi quen gọi như thế rồi, anh thông cảm nhé”. Cô nhìn vào đôi mắt của anh, đôi mắt sâu đen thăm thẳm, chắc chắn bên trong ấy cũng chứa đựng một tấn bi kịch không khác gì cô.
Một chai rượu Remy được mang ra, Hải rót cho Kiều một ly “Em uống được chứ”. Mặc dù làm cave nhưng không bao giờ Kiều uống với khách một ly rượu nào, một phần vì cô không biết uống, một phần với cô chỉ là sự trao đổi thân xác, khách thỏa mãn hay không thỏa mãn thì cô vẫn nhận nhưng đồng tiền.
Mọi người suy nghĩ những đồng tiền đó là dơ bẩn nhưng với cô đó là những đồng tiền mà cô từ bỏ sự tự trọng, mồ hôi và nước mắt. Kiều không trả lời Hải cầm ly rượu uống hết, người cô nóng bừng lên, cô đưa ly rượu về phía anh “Có thể cho tôi một ly nữa không ?”
Hải rót tiếp cho cô một ly, rồi một ly nữa, từng ly từng ly nhanh chóng bị cô uống cạn rồi bỗng nhiên cô ôm mặt bật khóc. Hải nhìn cô rồi tiến đến kéo cô vào lòng mình, cô cứ dựa vào anh khóc đến khi cảm giác không còn bị sự say nồng của rượu chi phối nữa cô mới ngước lên hỏi anh “Tại sao, anh tốt với em như vậy?”.
Đây là điều mà cô thắc mắc từ rất rất lâu rồi đến tận bây giờ cô mới có đủ dũng khí nói ra với anh. Hải không nói gì đặt một nụ hôn lên môi Kiều, đây là câu trả lời của anh sao, câu trả lời mà cô mong muốn nhất đây chăng.
Phối hợp với anh, miệng cô hơi mở ra để cho chiếc lưỡi của anh đi sâu vào bên trong, lưỡi cô và anh hòa quyện với nhau. Đôi bàn tay của anh một lần nữa khám phá từng centimet trên cơ thể cô. Kiều mặc sức để anh khám phá, vì cô biết nếu cô hành động như một… con cave thì anh sẽ lại như các lần trước.
Từng mảnh vải trên người cả hai được vất bỏ đến khi không còn gì đôi môi Hải mới rời ra khẽ nói trong ham muốn “Em là của anh nhé, mãi mãi nhé” rồi nhanh chóng trở lại cuộc chơi đang dở dang.
Một tháng, đúng một tháng Kiều mới trải qua cảm giác này nhưng lần này thì khác, cô tự nguyện, phối hợp với anh từng động tác. Làm tình nhưng không phải như cách một con cave phải làm.
Cuộc chơi kết thúc anh ghé vào tai cô nói nhỏ “ cảm ơn em” rồi ôm cô ngủ, cô vừa trải qua cảm giác hạnh phúc nhất của đời.
Kim đồng hồ chỉ 12h đêm, cô tự nghỉ “Đã qua ngày rồi ư, hợp đồng giữa em và anh đã kết thúc rồi sao, em phải xa anh từ ngày mai hay sao, em sẽ không còn cơ hội được nấu cho anh ăn những món anh thích nữa rồi.
Anh quá tốt. Em thật sự không xứng đáng với anh, mặc dù đôi lúc em tự nghĩ anh là hạnh phúc mà em mong muốn nhưng anh biết không em chỉ là một con cave, một con cave sinh viên không hơn không kém.
Liệu anh có dám yêu em không? Gia đình anh có chấp nhận em không khi biết em là người như thế?”. Hai dòng lệ cô lại rơi xuống, khẽ bước ra khỏi giường sợ anh thức giấc và mặc đồ rồi bỏ đi ngay trong đêm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét