Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013

Vợ ak - Em ngốc thật - P3

Chiếc BMW đỗ xịch trước một tiệm áo cưới lớn, hắn ta lôi tôi vào trong. Tôi nhìn hắn say đắm, tháng này tôi được sao Hải Vương chiếu rồi hay sao, sao mà may mắn quá đi!

Đẩy tôi phịch xuống ghế, mặt hắn ta biến mất vẻ tươi cười, lạnh lùng nói với nhân viên

-"Đưa cô ta đi thay, sau đó gói cho cô ta đem về"

Tôi ngơ mặt, hắn ta quay mặt về phía tôi, chỉ thẳng vào mặt tôi nói

-"Còn cô, tuyệt đối không được nhớ ngày hôm nay rốt cục đã xảy ra gì, mọi chuyện phải hoàn toàn quên hết"

Hắn ta nhìn tôi, cái nhìn lạnh lẽo, sau đó quay người rời đi

BÙNG!! Ngọn lửa trong lòng tôi bừng cháy, có thể đem hắn ta mà biến thành một con heo quay

-"Tên khốn khiếp kia, mi đứng lại"

Tôi đứng phắt dậy, vứt đi tuốt ra đằng sau cái vẻ đoan trang giả tạo của mình, trở lại con nhỏ Nhã Đan thường này. Hắn ta quay lại, khuôn mặt không biểu cảm nhìn tôi

-"Tôi có tên có họ đàng hoàng, tên tôi là Đặng..."

-"Tôi không cần biết anh tên gì..."

Không đợi hắn nói hết câu, tôi chen vô

-"Tuy tôi là một con nhỏ ưa thích cái đẹp, nhưng mà tôi cũng chảnh lắm, vẫn cần những người có đạo đức tốt hơn, muốn lọt vào mắt đen của tôi..."

Tôi đắc ý nhìn hắn đứng im như tượng

-"...hơi khó đấy"

Nói xong, tôi hùng hổ đi ra ngoài, trước khi đi, tôi còn huých vào vai hắn một cái thật mạnh, chuẩn bị ra tới cửa, tôi còn quay lại bồi thêm một câu


-"Cám ơn anh đã chở tôi...anh tài xế à"

Tôi cười sau đó móc cái ví hình đôrêmon ném tờ 100 ngàn vào người hắn, mặt dù tôi tiếc đứt ruột

-"Tiền đó...không cần thối"

Tôi bỏ đi, để hắn đứng sững trong tiệm áo cưới sang trọng đó, trước khi đi, tôi chỉ nghe loáng thoáng giọng lạnh băng của hắn

-"Cô chết chắc rồi"

Xời, mặc xác hắn, hắn tưởng hắn là Diêm Vương mà có thể ghi tên tôi vào sổ sinh tử sao

-------------------------

Tôi đi lang thang hết từ con đường này tới con đường khác
Thật là mệt, hôm nay tổng cộng tôi cũng đã tiêu hết 300 rồi chứ ít ỏi gì, bây giờ cái ví chỉ còn từ 50 ngàn

Bỗng từ đâu một chiếc xe mui trần màu trắng đáp lại chỗ tôi. À, cái tên gọi tôi là chị dâu đây mà. Đúng là công tử ăn chơi, bên tay còn có cả một cô gái sexy nữa kìa, hừ, nhà cô ta nghèo đến nổi không có vải đầy đủ hay gì mà ăn vận như vầy đi ra ngoài chứ, không hiểu sao tôi lại thấy thật ngứa mắt, con gái con đứa gì mà ôm ấp con trai giữa đường giữa phố vậy chứ!

Tôi không thèm nhìn hai người đó nữa, nhìn phía trước,ôm cặp nhấc chân đi tiếp

-"Này chị dâu! Đi đâu vậy, em chở cho"

Cậu ta gọi với theo, tôi giả bộ như không phải gọi mình

Cậu ta chạy xe lẽo đẽo theo tôi, quá bực mình, tôi quay ngoắt lại

-"Này, tôi và cậu chưa từng quen biết, ok"

Một đứa mê trai đẹp như tôi mà nói được những lời xua đuổi "hot boy" như vậy thì tôi cũng phục tôi thật

Cậu ta nước mắt ngấn dái nhìn tôi

-"Sao chị nói vậy với em..."

Tôi nhìn cậu ta, có phải mai sau cậu ta định thi vào ngành điện ảnh không nhỉ, không thi là người ta mất một nhân tài lớn của đất nước đó!

-"Chị..."

-"Thôi được rồi tôi đi"

Tôi lật đật đi ra phía sau nhảy lên xe, ngồi vào hàng ghế sau, hắn ta trân mắt nhìn tôi

-"Sao chị ngồi đó?"

Hơ tính đuổi tôi sao

Thấy tôi có ý định leo xuống, cậu ta ngăn

-"Chị hiểu lầm ý của em rồi, em hỏi là sao chị không ngồi đằng trước?"

Tôi ngó lên phía trước

-"Tôi ngồi lên đùi hai người à?"

Hắn ta nhìn xuống, sau đó cười tươi

-"Vâng, cũng được"

Mặc kệ tôi trân mắt nhìn, cậu ta quay sang nói với cô gái sexy kia

-"Em ngồi qua bên kia đi..." Sau đó cậu ta đẩy cô ta ra, vỗ vào đùi mình, tôi thấy cô ta liếc tôi, miệng lẩm nhẩm"Đồ kí đà", cậu ta quay qua nói với tôi nói với tôi

-"Chị dâu lên ngồi trên đùi em nà"

Ôi trời, phải nói là cậu ta quá ngu ngốc hay là cố tình ngu ngốc để dê "gái đẹp" [ LyK: Ọe...thấy gớm Nhã Đan: Cẩn thận bà cho ăn dép] đây!

-"Ặc, thôi khỏi, phiền cậu chở tôi về nhà"

Cậu ta nhìn tôi ngạc nhiên, nói

_"Chị dâu, đã leo lên xe này là phải đi theo lộ trình tụi này đặt ra chứ"

Sau đó cậu ta khởi động xe, chạy như bay làm mặt tôi tái mét

-----------------------------

Xe cậu ta dừng tại một công viên, cô gái đó hậm hực nhìn cậu ta

-"Đã cho con kì đà lên xe mà còn quẹo vô đây..."

Cô ta ỏng ẹo tiến tới dựa vào người cậu ta nũng nịu

-"Anh...mình đi bar mà"

Cậu ta đẩy cô ta ra, nhẹ giọng nói

-"Chị dâu không thích hợp với những chỗ như thế"

Cô ta lại liếc tôi, một cái liếc chưa đầy oán hận và căm thù

-"Anh...có vẻ chị dâu rất khát nước, anh đi mua đi"

Cậu ta nhìn qua tôi

-"Ờ...cũng đúng, à...chị dâu uống gì?"

-"Coca"

Tôi trả lời cộc lốc, cậu ta quay sang hỏi cô ta

-"Còn em?"

-"Anh uống gì em uống đấy"

-"Ukm vậy anh đi nha, ở đây đợi đó!"

Sau đó cậu ta chạy đi. Cậu ta đi khuất, ánh mắt cô ta trở nên sắc bén sâu xa, kéo tay tôi thật mạnh

-"Đi theo tao"

Lôi tôi đến một chỗ vắng trong công viên, cô ta không hiểu từ lúc nào có thêm cả bọn đồng bọn đi theo sau, ánh mắt sắc bén nhìn tôi, giọng cô ta u ám

-"Đánh chết nó cho tao"

Sau đó, tôi bị vật ngã xuống đất, liên tiếp những cú nện vào bụng, vào đầu, còn có ai đó giật mạnh tóc tôi, một con nhỏ mập lại chỗ tôi, vòng tay tôi ra đằng sau cho tụi kia đánh, tụi này...a~~


Tới khi gần bất tỉnh, tôi nghe giọng cô ta lạnh lẽo vang lên

-"Tha cho nó"

Cô ta tới gần tôi, nâng cằm tôi lên

-"Bất kể người em hay người anh, mày đầu không có quyền lấy làm chồng"

Sau đó cô ta cười phá lên cùng đồng bọn rồi tản đi, tôi lết cái thân tàn tạ về phía chiếc balô bị quẳng về phía góc. Run run kéo khóa balô lấy chiếc điện thoại, số đầu tiên tôi gọi vẫn là dãy số quen thuộc, nhưng chỉ vỏn vẹn mấy dòng chữ được lặp đi lặp lại

-"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được"

Nước mắt tôi ứa ra, nỗi đau này không so sánh được với những gì tôi đã trải qua đâu! Mãi mãi không bao giờ

Thầm nghĩ về một người con trai, tôi không thể nào kìm nỗi dòng nước đọng lại trên khóe mắt tràn ra ngoài

Cố gắng gượng dậy, tôi lảo đảo xách balô ra ngoài

Vừa ra khỏi, tôi nhìn thấy cậu ta tìm tôi khắp nơi, bên cạnh là cô ta

-"Anh à, chị ấy nói là mệt nên về trước rối!"

Cậu ta có vẻ tin. Sau đó hai người lên chiếc xe phóng đi, tôi từ chùm cây mệt nhọc bước ra, đi về hướng ngược lại Vợ à...em thật ngốc - Chương 04
Ánh nắng trong lành của buổi sáng nhẹ chiếu vào chiếc giường, nơi tôi nằm ngủ. Nhăn mặt, tôi lấy tay che ánh nắng, sau đó vất chăn qua một bên ngồi dậy. Tiến lại gần chiếc gương, tôi khẽ chạm nhẹ vào những vết bầm tím

-"Aiza...đau quá"

Cũng may hôm nay là chủ nhật, không ra khỏi phòng thì tốt hơn, mẹ tôi mà thấy chắc bà đau lòng lắm. Thở dài, tôi lại tủ quần áo xách bộ đồ vào bồn tắm

Cạch...Rào~~

Từng giọt nước nóng hổi lăn tăn trên da tôi, cảm giác thật thoải mái. Với lấy bộ quần áo mặt vào, tôi trở ra ngoài

Ôi trời, khi mở cửa, cảnh tượng đầu tiên tôi thấy là thằng em của mình ngồi trình ình trên giường, mặt đằng đằng sát khí, tôi lén lút xoay người đi vào trong

-"Đứng lại"

Bước chân tôi dừng lại ngay tức khắc, quay mặt vào trong, cười hì hì

-"Haha sao em biết vậy?"

-"Chân heo như chị mỗi lần đi là động đất, ai mà chả biết"

Tôi tức muốn hộc máu, thôi kệ, bình tĩnh tự tin nhưng cay cú, âm thầm chịu đựng trả thù ngay mà

-"Thằng kia, mới sáng sớm vào phòng chị mày làm gì? Tính chôm chỉa gì?"

Tôi nghe tiếng bước chân vang lên phía sau, không phải chứ, nó đừng lại đây nha trời

-"Đồ thì tôi không thiếu..."

Nó kéo tôi lại, tôi ngã vào lòng nó

-"Mà là thiếu người"_Tôi ngước lên nhìn cằm nó, thằng này, cao hơn tôi cả một cái đầu chứ chả chơi

Cứ vậy, 10 phút trôi qua, nó không có dấu hiệu là "sẽ thả", tôi liền đẩy nó ra mà quên che dấu bộ mặt bị đánh bầm dập của mình

-"Làm gì vậy thằng ôn kia"

Mặt nó cứng đờ nhìn tôi, tôi chợt ngớ ra, vội vàng quay lưng lại, hai tay ôm lấy mặt

-"Ai đánh?"

Tôi im lặng, không trả lời. Những lúc nó trầm như thế này, tôi biết hẳn là nó đang chuyển sang thái độ động-là-giết

-"Tôi hỏi lần nữa...ai đánh?"

Giọng nó càng trầm hơn nữa, tôi run rẩy, thân là chị nó, nhưng những lúc nó như thế này, nhìn thật đáng sợ.

-"Không nói?"

Tôi quyết định lơ hoàn toàn. Bỗng nó kéo tôi lại, ôm thật chặt rồi cuối đầu xuống...hôn tôi~~

Tôi trợn tròn mắt, mặt nó áp sát vào mặt tôi [LyK: thì đúng rồi hôn mà Nhã Đan: ưm...ưm (chỉ đang bị hun nên không nói được là phải)]

Tôi đẩy nó ra nhưng không được, sức nó quá mạnh. Khi phát hiện tôi sắp đột tử vì tắt thở thì nó mới chịu buông tôi ra

-"Thế nào? Chịu nói chưa?"

Tôi liếc nó, khi nào bực mình là nó đều đem tôi ra mà hôn, nhìn vào thì nói là loạn luân, thực ra đây là căn bệnh lạ hiếm gặp của nó, và tất nhiên, nếu không muốn ba mẹ lo lắng thì tôi không nên nói ra, thực ra, là nó không cho tôi nói

-"(Hộc)...Mày...Chị....(Hộc)....bị gia đình...(hộc)...nhà chồng...tàn sát"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét