Tác giả: CheeryChip (Lê Thanh Mai)
Thể loại: Tình cảm hài, tâm lý xã hội.
Vũ Hải Long.
Anh ấy giống hệt như một cơn lũ…
Lúc kéo đến thì ồ ạt mạnh mẽ, khiến tôi như chìm trong biển nước, không sao quẫy ra được…
Lúc rút đi lại gọn gàng sạch sẽ, thật sự rất nhanh mà chẳng để lại chút dấu tích nào.
Tuy nhiên, lũ còn đến theo mùa, còn anh, anh đến và đi bất chợt. . Ngày anh đến, anh xoáy vào tim tôi một vết thương sâu hoắm, để đến khi anh quay lưng bước đi, tim tôi chỉ còn lại một khoảng không trống rỗng, cô độc đến đáng thương.
……….
Tôi vừa trải qua một tháng rối loạn tâm lý, cũng như bao cô gái mới lớn khác, tôi bị chao đảo bởi một chàng trai. Khoảng hơn một tháng trước, tôi từng được giới thiệu cho một người con trai có tên là Long, anh cao một mét tám mươi ba, ngoại hình khá chuẩn nếu không muốn nói là gầy. Tính tình hiền lành, nhàn nhạt.
Mọi thứ có lẽ sẽ đều rất nhạt nếu như không phải bởi một ngày đẹp trời nào đó… anh ta đột nhiên mất tích!
Các bạn biết đấy! Có rất nhiều thứ trên thế gian này, mặc dù ta không thực sự thích, nhưng nếu “nó” cứ xuất hiện ngày ngày quanh đi quẩn lại trước mắt ta, xung quanh ta như một chu kì, thì đến khi “nó” đột nhiên mất tích, ta sẽ chợt giật mình mà hụt hẫng nhận ra rằng… Mặc dù có thể không thật sự thích, nhưng “cái chu kỳ ấy” đã trở thành thói quen trong cuộc sống của ta.
Đáng buồn thay, “chu kỳ thói quen” của tôi lại là một cơn lũ, mà một khi lũ đã quyết định rút đi thì có lẽ cũng khó lòng níu lại được. Bởi vậy, thay vì níu kéo, tôi quyết định xây đập ngăn lũ, chặn lũ từ đầu nguồn, để “nó” không thể chạy tới chạy lui, chỉ có thể quanh quẩn ở trong lòng bàn tay của tôi.
Vậy là lại vào một ngày đẹp trời, cuộc chơi của tôi bắt đầu.
……….
Tôi có thói quen viết nhật ký, mọi vấn đề xảy ra xung quanh cuộc sống tôi đều trút hết vào nhật ký, đặc biệt là chuyện tình cảm. Bởi vậy, nếu muốn hiểu rõ hơn về quá trình “xây đập ngăn lũ” của tôi, xin mời các bạn đến với những dòng trải lòng đầu tiên sau đây…
My diary…
12/9/2012
Tôi là Mai, năm nay hai mươi mốt tuổi, tính cả tuổi mụ, là một người sống theo chủ nghĩa độc thân, yêu độc lập tự do, vâng lời Bác Hồ dạy. Kể từ lần cuối cùng tôi chia tay mối tình gần đây nhất thì tính đến nay tôi đã độc thân được bốn trăm sáu mươi lăm ngày. Cuộc sống độc thân của tôi thực sự rất ổn, rất rất ổn…
Tôi nói thật đấy, không phải là tự an ủi bản thân đâu.
28/9/2012
Hôm nay có một câu bé nói với tôi rằng ông anh trai của nó muốn làm quen với tôi, ban đầu, tôi đương định từ chối, nhưng sau đó nghe nó giới thiệu anh này tính hình rất là abc, cộng thêm ngoại hình rất là xyz… Tôi lại có chút phân vân, thế rồi ậm ừ đồng ý.
Ừ thì cứ gặp thử một lần xem sao! Biết đâu lại hợp nhau? Mấy dòng tâm sự mà các bạn vừa đọc bên trên thực chất chỉ là lời ngụy biện của gái ế mà thôi.
3/10/2012
Lần đầu tiên gặp nhau, cảm giác khá ổn, ngoài chiều cao lý tưởng- một mét tám mươi ba và nụ cười tỏa nắng ra thì anh chàng này… chẳng có gì đặc biệt cả.
5/11/2012
Quen nhau cũng được hơn một tháng rồi, tôi thấy anh ấy thật sự là một người biết cách quan tâm, có lẽ không sớm thì muộn tôi cũng sẽ gật đầu trước lời tỏ tình của anh ấy. Mùa đông sắp đến rồi! Dù sao thì có “gấu” để ôm vẫn hơn là phải tự ôm lấy mình.
20/11/2012
Anh ấy mất tích rồi!
Vào một ngày đẹp trời như bao ngày đẹp trời khác, Long đột nhiên biến mất. Tôi cảm thấy như vậy, khi tất cả những gì liên quan đến anh ấy bỗng dưng mờ nhạt hẳn đi, trong cuộc sống có quá nhiều thứ để quan tâm đến của tôi.
Một cách rất từ từ!
Trước kia không có Long, tôi vẫn sống vui vẻ, bạn bè, trường lớp, công việc, gia đình. Xoay vần, không có điều gì quá gẫy gập. Khi có Long, cuộc sống của tôi vẫn vậy, vẫn vui vẻ, vẫn bạn bè, gia đình, trường lớp, công việc, gia đình. Có khác cũng chỉ là một vài buổi tối trong tuần cùng nhau đi dạo, một bờ vai dựa vào khi mệt mỏi, một thùng rác để xả vào đó những bực bội ức chế thường ngày. Chỉ vậy.
Rồi Long biến mất! Khi ấy tôi mới nhận ra, "một vài buổi tối đi bộ cùng nhau", "một bờ vai", "một thùng rác" như Long, là cả thế giới đối với bất kỳ cô gái nào. Kể cả tôi!
Thôi thì lại làm quen với cuộc sống cô đơn!
26/11/2012
Đã gần một tuần trôi qua kể từ khi Long biến mất, cuối cùng thì tôi cũng bắt đầu dần dần cảm nhận được sự hụt hẫng như đang ăn mòn lấy tâm trí mình. Những thói quen được lấp đầy trước kia nay bỗng chốc đều trở nên trống rỗng. Tôi đâm ra sợ. Vì sợ, nên tôi lại càng không giữ nổi bình tĩnh. Mỗi khi mất bình tĩnh, tôi thường tìm đến quân sư của mình, cầu được trấn an.
Quân sư của tôi tên là Quân, đó là cậu em trai ruột của tôi, năm nay mười chín tuổi, vẫn còn độc thân. Vậy mà trong chuyện tình cảm, bất kể nó khuyên điều gì tôi cũng đều nghe theo răm răm. Ngay cả lần này cũng vậy.
Sau khi nghe tôi trần thuật toàn bộ câu chuyện, Quân vẫn ngồi dán chặt mắt vào cái máy tính, tay không ngừng di chuyển “con chuột” để điều khiển trận đấu DotA đang còn dang dở, nhưng giọng điệu thì đã bắt đầu trở nên trầm ngâm trông thấy. Theo kinh nghiệm của mình, Quân phân tích, rất có thể đây là kế nghi binh của quân địch, vì muốn đánh nhanh thắng nhanh nên mới sử dụng đến cách “gây mê rồi bỏ trốn” này. Vậy nên, thay vì ngồi im chờ đợi, tôi nên chủ động tấn công, rồi lựa thời cơ mà ăn miếng trả miếng, nhất định phải trả đủ, không thừa chút uất ức nào.
Nghe Quân nói xong, tôi cũng có chút đồng tình.
Hay là vậy nhỉ? Anh ta thích “gây mê rồi bỏ trốn”, thì tôi sẽ “gậy ông đập lưng ông”? Giả vờ quay lại tấn công anh ta, sau đó nhân lúc anh ta không đề phòng, tôi cũng đột ngột “mất tích”?
Toan tính xong xuôi, tôi liền bắt tay vào làm ngay. Với sự trợ giúp của em trai, sau bốn phút năm mươi sáu giây, tôi đã đúc ra được một bản thu âm để tỏ tình vô cùng mùi mẫn như thế này đây.
“ Hôm nay, có thể sẽ là ngày cuối cùng em làm cái trò điên rồ này. Thật sự là… em muốn gặp mặt để nói chuyện trực tiếp với anh, chứ không phải là nói chuyện qua tin nhắn một cách hời hợt như thế này! Vì như thế thì có thể anh sẽ nghĩ là…em không thật lòng, nhưng mà chẳng còn cách nào khác cả! Bởi vì anh bận rộn lắm! Em chẳng muốn làm phiền anh đâu…
Thật sự thì… em chưa bao giờ bị như thế này…Chưa bao giờ bị ai gây mê rồi bỏ trốn như thế này!
Có thể là… anh chán em rồi…Cái này thì em biết chứ! Bởi vì con gái mà, em nhạy cảm lắm! Tự dưng anh biến mất một cách đột ngột như thế… Lúc đầu thì em nghĩ là anh làm trò…Chắc là anh làm như thế để em sẽ thấy nhớ anh hơn?! Nên em cũng bơ đi… nhưng rồi em lại chẳng chịu nổi nữa, thế là em đành phải nói ra, nhưng mà anh vẫn lạnh lùng như con thạch sùng… Chẳng hiểu kiểu gì!
Em cảm giác như mình đang bị câu cá ý... nhưng mà bây giờ con cá nó lại muốn nhảy luôn lên bờ! Thế mà người đi câu lại không thèm ăn thịt cá nữa… biết làm thế nào bây giờ?! Nó sắp chết trương lên rồi!
Thật sự thì… em không nghĩ là em có thể thích anh như thế này đâu, nếu như mà anh không tự dưng biến mất như thế…Cũng đã lâu lắm rồi, em chẳng thích ai cả, cũng không phải chịu cái cảm giác khó chịu như thế này! Thà… cứ là một mình thì còn sướng hơn ý…chứ cứ như thế này khó chịu lắm! Lúc buồn, lúc vui, chẳng thể điều khiển nổi mình nữa, làm cái gì cũng không nên hồn.
Mệt mỏi.
Thật sự thì em không phải là một người chảnh chọe hay là dễ thích một ai đó đâu. Khi mà em quyết định gặp anh thì thật sự là em cũng đã phải xác định một cái gì đấy rồi… Chứ không phải gặp để chơi! Vì em cũng không phải là một người rảnh rỗi, cũng không phải là thừa hơi để mà đi gặp, nói chuyện với một người mà mình không xác định một cái gì cả!
Nhưng mà… em định sẽ để từ từ rồi mới thích anh cơ!
Tự dưng anh lại biến mất như thế…Em lại phát hiện ra là em đã thích anh nhiều mất rồi…thì bây giờ anh lại chán em…
Thật sự là nói ra những cái điều này … xấu hổ lắm!
Nhưng mà nếu không nói ra thì nó cứ như một cái cục tức ở trong lòng ý…
Không thể nào mà chịu được!!!
Em cứ nghĩ anh là người tốt cơ…
Nhưng mà anh xấu xa quá!
Sao anh có thể gây mê rồi bỏ trốn như thế được nhở?
Anh này! Sao mà anh vô trách nhiệm thế nhở?
Anh có biết là anh làm như thế này rất là độc ác không?
Nếu mà anh xác định như thế này thì ngay từ đầu anh đừng có mà xuất hiện chứ!!!
Sao anh lại khiến em thích anh, rồi bây giờ anh “bùng” như thế này?!
Anh hãy mau mau chịu trách nhiệm đi!“
Kết thúc tràng tự thoại dài dằng dặc, cuối cùng thì tôi cũng đã hết vốn, chẳng biết nói gì nữa, đành ấn vào nút tắt rồi nhấn lưu. Vậy là có thể an tâm cho màn tỏ tình tối nay của mình được rồi…
Không biết kết quả sẽ ra sao…
Đồng ý hay từ chối?
Thôi được rồi! Dù là đồng ý hay từ chối thì tôi cũng đã làm hết tất cả những gì có thể, kết quả ra sao không quan trọng. Theo như lời của em trai tôi nói ấy, một người con trai dù có thật sự thích chị hay không, sau khi nghe đoạn tỏ tình này thế nào cũng phải có chút ít rung động. Vì trái tim của con trai không phải làm hoàn toàn bằng đá đâu!
Haiz! Thật sự thì… chỉ cần một chút ít rung động thôi… cũng đủ để cho tôi có thể nắm bắt cơ hội mà “báo thù” rồi.
Sau khi thu âm xong, tôi liền vội vàng nhảy vào ngồi máy tính, hí hoáy gửi đoạn thu âm cho anh ta, rồi hồi hộp ngồi chờ đợi, từng nhịp thở hắt ra đều thật nặng nề. Vậy mà phải mãi đến hơn mười hai giờ đêm, trên facebook của anh ta mới bất ngờ đăng một dòng status mới- mà tôi tạm coi đó là sự hồi âm.
“Quyết định rồi! Cuối tháng này mình sẽ tỏ tình với một người”.
Đọc xong dòng status, tôi bất giác kêu “A” lên một tiếng! Mặc dù bản thân cũng chẳng biết rằng mình nên vui hay nên buồn, vì dòng status kia cũng đâu có nói đích danh rằng anh sẽ tỏ tình với ai? Mặc dù vậy, tôi cũng không nên nản lòng, sang ngày mai thôi, cái gì đến rồi cũng sẽ phải đến, tôi sẽ phải tìm hiểu cho rõ ràng chuyện này. Tuyệt đối không được mủi lòng! Trò “gậy ông đập lưng ông”- tôi nhất định phải cho anh ta nếm đủ.
Nghĩ vậy, tôi liền lôi nhật ký ra, đánh dấu ngày hôm nay sẽ là ngày bắt đầu cho quá trình “gây mê rồi bỏ trốn” của chính mình.
27/11/2012
Cá đã cắn câu.
Trò chơi bắt đầu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét