Thứ Hai, 24 tháng 2, 2014

Dám yêu - Chương 4: Kẻ ngạo mạn

Chương 4: Kẻ ngạo mạn


Cuối tháng lĩnh lương mà mặt tôi méo xệch, coi như đi làm cả tháng không công. Ngay cả dự định đổi điện thoại mới thế là cũng tiêu tùng, chắc sẽ vấn phải dùng cái điện thoại cục gạch này dài dài, thêm cả việc sẽ mua sắm cũng coi như đi tong nốt. Tôi chán nản. Ngậm ngùi làm việc tiếp.

Lâm đem một đống bạn tóc xanh tóc đỏ đến nhà hàng ăn uống, nghe nói là tiệc tùng sinh nhật của một người nào đó. Đám thanh niên cũng thuộc dạng tiểu thư công tử như Lâm lũ lượt kéo đến, miệng lưỡi sặc mùi tiền, vẻ mặt thì khinh đời và dáng vẻ thì vênh váo chẳng coi ai ra gì. Tôi may mắn phục vụ ở dưới tầng 1 không phải chịu trách nhiệm phục vụ đám thanh niên đó, chứ nếu không chỉ cần đứng và nghe những lời từ miệng lưỡi kia tôi sẽ phát ói mất.

Cửa hàng đề biển đóng cửa sớm để phục vụ bữa tiệc. Tôi hí hửng khi được ra về sớm. Đang định thay đồ thì Ngọc kéo tay tôi ra năn nỉ.

-          Cậu có thể giúp tớ phục vụ ở tầng 2 không? Tối nay tớ có việc không thể không làm được.

-          ờ… ờ thì….

Tôi còn đang băn khoăn thậm chí còn chưa trả lời thì Ngọc đã dúi khay đựng và kẹp gắp lên tay tôi. Tôi tặc lưỡi và đi lên tầng 2, coi như làm một việc giúp Ngọc, biết đâu sau này tôi cũng có việc gì đó cần phải nhờ đến. Bữa tiệc có 3 bàn đông đủ cả nam lẫn nữ, tôi mang đồ ăn và đồ nướng ra để phục vụ. Chiếc bếp nướng giữa bàn được bật lên, tôi mặc kệ cũng chẳng buồn quan tâm xem họ đang nói chuyện gì. Đồ ăn tươi sống được đưa đến và tôi khẽ khàng cho từng thứ một vào để nướng. Tôi đã rất thành thục với những thao tác này.


-          Đúng là nhà hàng của Lâm công tử có khác. Đồ ăn thì ngon mà… gái cũng… ngon. Một tên ngồi bên cạnh cười hô hố và nói với cả đám.

-          Thử chưa mà biết ngon hay không ngon? Có  tiếng cất lên hùa theo.

-          Này Lâm, tý điều mấy em gái nhà hàng này đi tăng hai với chúng ta chứ! Thử luôn!

-          Cậu cứ tự nhiên. Tôi nghe tiếng Lâm nói như kiểu ông chủ.

-          Vậy được, tý nữa tớ chọn em này. Các cậu, chọn lấy một em đi. Tiếng của tên bên cạnh tôi đắc trí. Tôi phớt lờ vẫn tiếp tục công việc của mình mặc dù trong lòng đang sôi lên.

-          Mấy tên tiểu tử này, giờ lại thích đổi món sao? Hàng ngon thì mấy chị em ở đây chẳng lẽ không đủ tiêu chuẩn sao? Nói như vậy có phải đang quá coi thường chúng tôi ở đây không?Có tiếng con gái chua ngoa cất lên.

-  Âý, nào ai dám, Thu xinh đẹp, nào ai dám, bọn này đang đùa cho vui thôi. Có tên lên tiếng để xoa dịu.

Cả đám lại cười sằng sặc và chuyển sang đề tài khác. Tôi coi như kẻ bị câm điếc khi phải đứng phục vụ đám công tử tiểu thư nhà giàu này. Cuối bữa tiệc, vỏ chai bia, rượu vứt lỏng chỏng, thỉnh thoảng lại có bát đũa hoặc vỏ chai rơi xuống nền. Họ bắt đầu đứng dậy, loạng choạng vì say và kéo nhau ra xe để đi tiếp tăng hai. Tôi thở phào vì cuối cùng cũng thoát khỏi việc phải đứng bên cạnh những con người của tầng lớp khác xa tôi.

-          Đi với anh, em gái! Bỗng có một cánh tay túm chặt tay tôi. Tên ở bàn tôi phục vụ bỗng chốc dở quẻ, mùi rượu nồng nặc của hắn phả vào mặt.

-          Không… buông ra! Tôi hết sức quyết liệt.

-          Đi đi. Tôi sẽ cho cô tiền.

Tôi nghe thấy lời nói quen thuộc cất lên phía sau mình. Lâm, cậu ta ngạo mạn khi nhìn thấy tôi đang đứng giằng co với tên say rượu kia. Cậu ta khoác tay ôm eo một cô nàng, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt long sòng sọc.

“Đi đi. Tôi sẽ cho cô tiền!” Lời nói như chạm vào tột đỉnh lòng tự trọng của tôi. Tôi biết tôi đang ở vị trí nào, tôi cũng không phải thân phận của một cô bé lọ lem hay một kẻ nghèo kiết xác vô liêm sỉ đánh đổi mọi thứ vì tiền. Nghèo không phải là một cái tội. Cậu ta có tiền nhưng cậu ta không có quyền phán xét tôi.

-          Anh tưởng anh có tiền mà coi thường người khác sao?

-          Tôi chỉ nói là cô đi cùng, tôi sẽ trả tiền, Ok? Lâm vẫn vẻ mặt nhơn nhơn tự đắc.

-          Nói cho anh biết, đừng tưởng có tiền mà hơn người khác. Tôi khinh, hiểu chưa?

Tôi điên tiết lên giật tay thật mạnh, gã say rượu chao đảo và ngã dúi dụi xuống đất.  Lâm nổi đóa lên, ánh mắt bừng lên những tia lửa giận dữ. Không để cậu ta có thể phản ứng lại, tôi bỏ mũ xuống quay lưng đi ra khỏi nhà hàng, phía đằng sau, tôi không nhìn, nhưng cũng biết được những ánh mắt sắc lẹm đang nhìn về phía tôi một cách tức tối.

Tôi xin nghỉ việc ở nhà hàng vào ngày hôm sau. Lâm không có ở đó, tôi để đơn ở trên bàn làm việc. Xuống chào hỏi đám nhân viên để tạm biệt, bếp trưởng và đội phụ, ai cũng có vẻ tiếc nuối khi tôi nói sẽ nghỉ việc. Tôi vẫn mỉm cười và lấy lí do bận học không thể đến làm được nữa, nhưng ai cũng thừa hiểu lí do thực sự của là gì. Ngọc thì bảo tôi quá nhạy cảm, thân phận đi làm thì người ta nói thế nào mình cứ nghe theo đi.


Nghỉ việc xong tôi có cảm giác thật thỏai mái, giống như tôi là một người tự do sẽ được làm những điều mà tôi thích. Cũng sẽ chẳng phải lo lắng đến giờ giấc, càng không phải những giờ mỏi nhừ chân đứng với những bàn tiệc. Tôi đang là sinh viên, cứ cố gắng sống cho đúng tuổi sinh viên vậy, cố gắng để tận hưởng các cảm giác hạnh đó để sau này ra trường tôi không phải tiếc nuối nữa.

Tôi đến trường của Nam chơi. Lấy lí do muốn đến ngắm thử zai công nghệ thế nào. Cậu ấy chờ tôi ở cổng vào, trường đại học của Nam to và rộng, đi mãi tôi mới tìm được cái cổng mà cậu ấy miêu tả. Đúng là, những người đầu óc phức tạp nhiều sỏi luôn làm quan trọng hóa vấn đề ra. Tôi tìm mãi cuối cùng cũng gặp được Nam. Tôi gửi xe và hai chúng tôi đi dạo ở khuôn viên trường

- Sao lại rảnh rỗi thế? Nam chỉ tay xuống chỗ ghế đá bảo tôi ngồi.

- Dạo này tớ lúc nào cũng rảnh. Tôi chán nản bỏ chiếc túi xách sang một bên và ngồi xuống.

- Cậu nên dành thời gian học hành đi. Sau này làm cả đời mà. Nam khuyên nhủ.

- Học để làm gì chứ. Tớ không có ý định đi du học như cậu.

- Trời, đâu cần phải đi du học mới cần học. ở đâu thì vẫn cần người có kiến thức mà. Nam nói với tôi giọng điệu đúng vẻ mọt sách.

Chúng tôi ngồi nói chuyện dưới tán lá xanh rì trong khuôn viên trường. Giữa thành phố xô bồ náo nhiệt mà có được những thư giãn như thế này thật thoải mái, môi trường, khuôn viên học tập ở đây thật lí tưởng. Đúng là Nam đã chẳng sai khi cố gắng hết sức mình để có thể đỗ vào trường đại học Top đầu này.  Câu chuyện giữa chúng tôi vẫn xoay quanh việc học hành, nhắc lại vài chuyện nho nhỏ hồi cấp 3, kể chuyện về những đứa bạn cũ. Tôi và Nam, lần nào gặp nhau cũng như vậy. Có thể hồi cấp 3 tôi rất thích cậu ấy bởi vì cậu ấy học giỏi, nhưng đúng là tôi và Nam rất khác xa nhau. Có lẽ, cậu ấy luôn đúng, còn tôi…giữa một sự việc đúng và sai ranh giới cực kỳ mong manh.

-          Tớ về đây, zai công nghệ đúng là chẳng có ai hơn được cậu rồi. Tôi vừa nói vưa cười.

-          Đừng có tôn tớ lên thế chứ!

-          Thật mà… Cậu nên yêu đi, chứ phí hoài cuộc đời zai ở đây thì thật nhàm chán đấy.

-          Bao giờ cậu yêu thì tới mới yêu. Nếu cậu chưa yêu ai thì tớ không thể nào yên tâm đi yêu người khác được.

-          Hahahaha, đồ ngốc!

Tôi cười ngặt nghẽo, Nam thỉnh thoảng vẫn thốt ra những lời khiến tôi chẳng biết nên cười cho rằng đó là một lời đùa cợt hay nên suy nghĩ nghiêm túc. Tôi là người có suy nghĩ đơn giản, còn cậu ấy lúc nào cũng phức tạp hóa vấn đề lên. Thà rằng cậu ấy nói cậu ấy thích tôi thì đã là một lẽ, cái kiểu lấp lửng này khiến cho tôi buồn cười.

-          Thôi, tớ về, để thời gian đi yêu người khác đây! Tôi mỉm cười đùa lại rồi đứng dậy và ra về. Nam đứng lên theo rồi tiễn tôi.

Tôi dành những tháng ngày rảnh rỗi của mình ngoài việc học vào đi xem phim, café, đến quán của Thư tán gẫu. Tôi cũng lang thang cuối tuần để mua sách về đọc, thú vui duy nhất mà chưa bao giờ tôi thấy nhàm chán. Đắm mình trong những trang sách tôi thấy mình hạnh phúc. Đôi khi bất chợt, trong lòng tôi cũng chông chênh khi nhìn thấy Thư vui vẻ bên những chàng trai hâm mộ cô hay My cười đùa  bên những anh chàng mới quen. Tôi cũng cần có một ai đó để yêu, để nhớ, để cầm tay tôi đi dạo khắp phố phường. Tôi cũng cần có một người ở bên mỗi khi tôi buồn hay mỗi khi tôi vui.

Nhưng việc tìm kiếm có ích gì khi ngay bản thân thân còn không muốn tìm kiếm. Tôi vẫn cứ chờ duyên số, tôi vẫn cứ mong rằng một ngày, tôi sẽ gặp đường một nửa đích thực của mình.

My vẫn thường có một câu nói thế này: Người mà bạn luôn tìm kiếm, là người ở gần bạn nhất! Tôi không tin vào điều đó, bởi vì, nếu người đó ở gần tôi, chắc chắn tôi có đủ trí thông minh để nhận ra.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét