Thứ Ba, 25 tháng 2, 2014

Dám yêu - Chương 6: Mùi hương ma mị

Chương 6: Mùi hương ma mị


Chúng tôi vào nhà, Lâm đặt tôi lên ghế rồi hỏi đá chườm. Tôi chỉ cho cậu ấy trong tủ lạnh.

Lâm đứng nhìn qua căn phòng của tôi. Tôi hơi mắc cỡ khi cậu ta đưa mắt nhìn từng thứ một. Mặc dù căn phòng cũng không phải quá bẩn nhưng mọi thứ cũng không được ngăn nắp cho lắm. Nếu biết trước có khách tôi sẽ dọn dẹp rồi, nhưng đằng này là một sự không hề báo trước.

Một lúc sau đem theo một đống đá lạnh, một cái khăn và vài thứ lặt vặt. Lâm cúi xuống, đưa hai tay nắm lấy cổ chân tôi. Một tay khẽ nắn để xác định vị trí bị trật. Tôi bặm môi chuẩn bị tinh thần để cậu ấy sẽ nắn lại khớp. Tôi cá, sẽ rất đau. Đang nhắm mắt nhắm mũi chịu trận thì Lâm bỗng hỏi tôi một câu chẳng liên quan gì

-         Cậu có người yêu chưa?

-         Hả? Tôi giật mình?

-         Tôi đoán là chưa.

-         À, ừa, thì….chưa Á! Tôi khẽ kêu lên. Nghe tiếng “rắc” của khớp chân mình. Khớp chân của tôi đã vào đúng vị trí.

-         Ok rồi đấy.Giờ thì phải chườm đá vào thôi. Lâm buông tay và cười.

-         Phù, cảm ơn… Tôi lí nhí.Hơi ngạc nhiên vì cậu ta có thể làm được việc này dễ dàng như thế.

Tôi nhìn đồng hồ, kim đã chỉ con số 11h đêm. Tôi khẽ liếc mắt nhìn Lâm có vẻ như cậu ấy chưa hề có ý định ra về.

-         Nhà cậu cách đây xa không?

-         Xa.

-         Cậu có thể lấy xe tôi mà về.

-         Tôi không thích. Tôi không bao giờ về trước 12h đêm như thế này.

Tôi khẽ rợn mình không thể hiểu nổi cái quái quỷ gì đang ở trong đầu Lâm nữa. Cậu ta đang định không về sao? Cậu ta, định… định ở đây sao?

Lâm cười lém lỉnh, nhảy lên chiếc sopha và nằm dài lên đó. Vớ lấy cái điều khiển ti vi và chuyển các kênh. Trong đầu tôi hiện tại vẫn đang là dấu chấm khó hiểu. Chẳng thể hiểu được hành tung của tên này là gì. Sau một năm không gặp, bỗng dưng lại khiến cho người khác đâu đầu như thế này.


Tôi ngồi ôm đống đá chườm chân cho đến khi tan chảy hết thành nước.Cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến nhưng tôi vẫn phải dặn lòng không được ngủ vì trong nhà hiện tại vẫn là một người con trai lạ mặt đang ngồi đó khá… nguy hiểm.

-         Cậu không đi tắm à? Lâm nghển cổ ra hỏi tôi

-         Không… tôi tắm từ tối rồi. Tôi bắt đầu luống cuống. Tôi nhìn thấy Lâm đang khẽ cười vẻ bí hiểm.

-         Cậu đi ngủ đi. Lâm bảo tôi

-         Cậu không về à? Tôi hỏi lại.

-         Không! Lâm nhún vai vẻ thản nhiên.

-         Ai cho cậu ở đây. Về đi!

-         Tôi không thích!

-         Cậu không thích tôi sẽ kêu lên!

-         Cứ tự nhiên!

Tôi điên tiết. Chẳng lẽ cậu ta nghĩ rằng nhờ có cậu ta đưa tôi về, nắn lại khớp chân cho tôi mà tôi lại phải nhịn cậu ta cứ ở lì trong nhà tôi ư. Tôi đang rất mệt và chỉ muốn được đi tắm rửa rồi leo lên giường đánh một giấc để quên đi cái chân vẫn còn đau nhức này. Vậy mà Lâm vẫn cứ nằm trên ghế sopha và xem tivi chẳng hề để ý đến thái độ bực dọc của tôi. Cậu ta vẫn trơ lì ngồi đó không hề muốn đứng dậy.

Ngồi khoảng 10 phút tôi bắt đầu thấy chán vì chẳng có chuyện gì để nói với cậu ta. Tôi cũng chẳng còn cách nào để đuổi cậu ta ra khỏi nhà với cái thái độ lì lợm này. Tôi cà nhắc, lấy quần áo và vào nhà vệ sinh thay đồ. Sau đó, tôi tập tễnh lên giường. Mặc kệ cậu ta vẫn đang ở đó mà thản nhiên như nhà của mình. Tôi bí mật lấy một con dao hoa quả và để xuống dưới đệm đề phòng. Biết đâu đó cậu ta lại đang có ý định dở trò gì đó thì tôi biết làm thế nào, khi tôi chỉ có một mình và lê lết cái chân đau này?

Tôi nằm thao thức mà không dám ngủ mặc dù mắt díp lại, sẽ chẳng thể nào có thể an tâm khi trong nhà chỉ có một nam một nữa. Nhất là tôi lại vô cùng yếu ớt để chống cự lại. Tôi sợ hãi, hối hận vì đã quá tin người để cho cậu ta đưa về. Tôi toát mồ hôi khi nghĩ ra những trường hợp chẳng hay ho gì có thể xảy đến.

Một lúc sau, mệt nhoài với những ý nghĩ kinh khủng tôi thiếp đi tự lúc nào. Tiếng quạt phát ra những âm thanh rì rì, hơi lạnh bắt đầu từ cửa sổ thấm qua lan can vào phòng tôi. Sương đêm khẽ khàng đọng lại trên từng chiếc lá dây leo ngoài cửa sổ lọt xuống từng giọt lấp lánh ánh sáng vàng vọt của ánh đèn đường.

Tôi thấy hơi lạnh, có vẻ như trời như sắp mưa. Hơi sương bắt đầu ngưng tụ khiến cho màn đêm mỏng manh trở nên đặc sánh lại.

Tôi mơ màng…

Bỗng thấy có một vòng tay cứng cỏi ôm lấy mình từ phía sau. Tôi giật mình quay lại. Là Lâm. Lâm đang ôm lấy tôi, đầu dụi vào lưng tôi ngủ.


Vẫn là mùi hương ma mị quen thuộc toát ra từ người Lâm quyện với sương đêm đặc sánh. Tôi thấy tim mình đập từng nhịp thịch thịch. Hơi ấm của Lâm bắt đầu truyền sang người tôi.

“Nằm im. Ngủ đi” Tôi khẽ cựa mình định thoát khỏi vòng tay Lâm. Lâm càng ôm chặt lấy tôi.

Tôi ngỡ ngàng và trong đầu xuất hiện những ý nghĩ khó hiểu. Ý đồ thực sự của hành động này là gì?

Đêm tĩnh mịch, tôi nghe cả tiếng lá xào xạc trên đường. Cơn mưa giông trong đêm sắp đến. Những đợt gió thổi ngoài đường khiến cành lá vờn vào cửa sổ. Tôi khẽ động đậy, đưa tay khẽ tìm con dao để chắc chắn rằng tôi đang ở thế chủ động.

Vòng tay của Lâm đã buông lỏng. Tôi xoay người lại để định thần

Mặt đối mặt…Tôi ngước lên nhìn khuôn mặt Lâm dưới ánh sáng mờ mờ từ khung cửa sổ hắt vào.

Lòng tôi bỗng dưng cảm giác yên bình

Một cảm giác khó tả khi nhìn Lâm đang ngủ ngon lành trước mắt tôi .

Tôi khẽ chớp chớp mắt, cảm nhận hơi thở của Lâm khẽ phả vài mặt tôi. Tôi khẽ dụi mắt và dần dần khép hàng mi lại.

Đêm an nhiên.

Sương đêm mê mỏi. Cơn mưa giông trong đêm kéo đến. Tiếng mưa rào lộp độp chẳng dứt.

Nghe thấy tiếng tim bình yên đang lắng lại…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét