Tôi chưa bao giờ đồng ý với quan điểm sống thử, càng không cổ súy cho điều ấy. Mỗi khi bạn bè hay đọc những bài báo nhan nhản trên mạng nói về lối sống thử, tôi không đưa ra bất cứ quan điểm nào, đơn giản vì tôi tự nhận bản thân mình chưa bao giờ đủ tầm, đủ tuổi để có thể đưa ra bình luận nào. Nhiều quan điểm trái chiều được đưa ra, tôi chỉ tiếp nhận và… để đấy, giống như những bài học lí thuyết, nếu như chưa qua thực hành thì chẳng ai biết nó ra sao cả. Thực ra không phải thứ gì cũng được đem ra để thực hành, nhất là cuộc đời của con người, không có ai sống đến lần thứ hai để đem ra đùa giỡn. Nhưng đúng lúc này, tôi không thể ngờ được, tôi lại bị cuộc đời đưa chân, à không đúng, chính tôi đang tự bước chân vào một hố đen sâu thẳm, tự để cho mình rơi mà không biết nơi mình rơi xuống sẽ là thiên đường hay địa ngục.
Tôi bắt đầu cuộc sống với Lâm như thế, bắt đầu từ căn phòng nho nhỏ này, hai chúng tôi sống với nhau như một đôi vợ chồng son trẻ. Ở đời, đúng là không ai có thể biết được chữ “Ngờ”. Trước đây tôi vốn suy nghĩ, tự dự tính cho tương lai, viễn cảnh về người chồng của mình, viễn cảnh về đám cưới, viễn cảnh về một gia đình hạnh phúc tràn ngập tiếng cười. Mọi thứ, nhất định phải được sự chấp nhận của hai bên gia đình, nhưng ngay lúc này, tôi đến với Lâm không chút trách nhiệm, không có bất cứ sự đồng ý nào của gia đình. Chúng tôi đã qua tuổi 18, tự có thể quyết định về cuộc đời mỗi người. Qua tuổi 18 rồi, liệu có đủ lớn để theo đến cùng với những quyết định quan trọng như lúc này không?
Can đảm, tôi có đủ can đảm?
Nhưng liệu người đi cùng tôi có đủ can đảm ấy hay không? Tôi chênh vênh, hoang mang, tâm trạng như một mớ bòng bong. Cố nén tiếng thở dài, tôi cất giấu cho riêng mình…
Tôi dành thời gian để chăm chút lại nhà cửa, căn nhà không có người đến ở khiến cho mọi thứ đang bị phủ một lớp bụi mờ, kèm theo không khí âm ẩm, mùi mốc khó chịu. Vài cái đèn bị hỏng công tắc hoặc bị cháy không sáng lên được, tôi bảo Lâm tìm đồ thay thế. Phòng tắm bẩn những vệt đen bám đầy thành tường, bồn rửa mặt tắc và bẩn thỉu. Tôi và Lâm hì hục lau dọn, nhìn bộ dạng của anh lóng ngóng với những công việc đơn giản này tôi nhìn anh cười mỉm. Chắc anh chưa bao giờ phải đụng chân đụng tay vào những công việc như thế này. Nhưng ít ra, cũng vì tôi cố gắng làm. Sau khi xếp dọn đồ đạc, chúng tôi lau dọn nhà cửa đến mệt lử, hai đứa nằm dài ra sàn nhà nghỉ lấy sức.
Lâm nghiêng sang rồi nắm tay tôi, đôi bày tay tôi thô ráp của tôi xù xì, bụi bẩn kết đầy thành cáu đen bám ở kẽ tay. Tôi chun mũi, anh đưa tay bóp vào mũi tôi nghịch ngợm.
- Đừng nhìn em như thế! Tôi kêu lên, đỏ mặt khi thấy Lâm nhìn mình chằm chằm.
- Đồ ngốc. Hôm qua, em thật…
- Thôi anh đừng nhắc đến chuyện đó, em không muốn nói đến. Tôi ngắt lời Lâm, đỏ ửng mặt khi nghĩ lại vì xấu hổ.
- Haha, em đúng thật, anh sẽ…
- Đừng nói phải có trách nhiệm với em. Em không cần đâu. Tôi quay đi, mắt hơi ngân ngấn nước, tự dưng lại thèm được khóc ngay lúc này, ngay lúc bên Lâm, ngay lúc gần anh mà tôi cảm giác mong manh. Tâm trạng của tôi quá kì lạ.
- Đồ ngốc, sex là sex, sex không phải trách nhiệm, hiểu không?
- Em không hiểu. Tôi nằm nghiêng sang bên, áp mặt xuống nền nhà, ngón tay di di xoay xoay, vẽ hình trái tim..
- Nhiều người vẫn làm tình với nhau không phải vì yêu, không phải trách nhiệm,càng không phải ràng buộc đơn giản vì họ muốn, họ cần giống như thức ăn và nước uống vậy…
- Vậy anh làm vậy với em có phải vì tình yêu hay không?
- Làm vậy là làm gì? Lâm tinh nghịch trêu tôi
- Làm… làm vậy… như hôm qua! Tôi ngắc ngức không thể nào thốt ra được từ “quan hệ tình dục” trước mặt anh. Chẳng hiểu sao, bốn từ đó lại khó nói đến vậy. Lâm nhìn điệu bộ của tôi vậy nên lại cố tình trêu chọc.
- Làm gì, anh làm rất nhiều việc, không nhớ mình đã làm gì cả! Giọng cười của anh sảng khoái.
- Làm gì tự anh biết! Tôi bực tức dỗi anh ngồi và đứng dậy, ném cái rẻ lau nhà vào xô rồi đi vào nhà tắm.
- Đồ trẻ con, từ nay, em là người lớn rồi! Lâm chạy theo tôi, tôi đứng trước gương, anh vòng tay ôm tôi từ phía, vòng tay ôm xiết và rắn rỏi đầy cương quyết.
Lâm ôm lấy vòng eo của tôi, tay bắt đầu đưa đẩy khám phá khắp người tôi. Anh cởi nút áo ngực, rồi mắt tinh quái bảo tôi: Từ giờ ở nhà em không cần mặc áo ngực nữa nhé, ung thư đấy!
Tôi bĩu môi, thừa hiểu “ý đồ đen tối” của Lâm. Chúng tôi quấn lấy nhau, và tôi, lại chẳng thể nào có thể cưỡng lại vòng tay của anh, hương thơm toát ra từ cơ thể anh đầy quyến rũ và tôi như bị hút bởi từng nhịp thở và từng nhịp chuyển động của anh. Dùng chưa bao giờ thừa nhận, nhưng thực sự, “chuyện ấy” với cả hai đều rất tuyệt, chúng tôi đều cảm thấy rất hòa hợp. Sau tình yêu đến tình dục, mối quan hệ của chúng tôi như được thêm một thứ gia vị chết người, nếm thử một lần và mãi mãi về sau không thể nào thiếu, nó như một chất gây nghiện.
- Tại sao, anh yêu em?
Tôi nằm bên cạnh anh rồi thì thầm câu hỏi quen thuộc, Lâm lắc đầu tỏ thái độ bất lực bởi câu hỏi quá thừa này, nhưng anh vẫn ôm lấy tôi rất dịu dàng.
- Anh còn chưa tỏ tình với em, đồ tồi! Tôi phụng phịu đấm đấm vào ngực anh.
- Ai bảo thế, em là điêu lắm!
- Đúng mà, anh có tỏ tình đâu, cũng chả cưa cẩm gì hết. Là em tự đổ.
- Haha, đúng là tự đổ thật, thế nên anh mới nói em bị ngốc lắm!
- Anh là đồ xấu! Tôi vẫn không ngừng đấm vào ngực anh.
- Cần gì phải cưa cẩm, miễn mình yêu nhau là được phải không em?
- Nghĩ lại, lẽ ra em phải để cho anh cưa cẩm các kiểu đã rồi mới nhận lời. Người ta yêu anh quá dễ dàng!
- Giờ em hối hận còn kịp đấy!
- Xí, thế anh hối hận chưa?
- Không bao giờ!
Buổi tối hôm đó, buổi tối đầu tiên trong căn phòng nhỏ, tôi vào bếp nấu nướng, Lâm kiểm tra mọi thứ một lần nữa rồi đi tắm. Ngồi bật tivi, gác chân lên bàn có vẻ phởn phơ đợi cơm tôi nấu. Nhìn bộ dạng giống như một ông… chồng, tôi bật cười, có vẻ như tôi cũng sẽ phải vất vả khi lấy về một ông chồng chỉ biết đợi cơm vợ nấu thế này rồi. Âý thế mà điều ấy lại khiến tôi vui, niềm vui nho nhỏ khi có người đợi cơm, khi có người hào hứng với những món ăn tôi nấu, khi có người chăm chỉ nhà cửa cùng với tôi. Qủa thực, tôi cần một gia đình, cần một tổ ấm nhỏ xinh giản dị, cần lắm một người bên tôi ôm tôi vào lòng.
Hóa ra, tôi chỉ cần những thứ đơn giản như vậy, thế mà bấy lâu nay sao mọi thứ đều quá xa xôi?
Trước khi đi ngủ, tôi thoải mái khoác lên mình chiếc váy ngủ trắng rồi mang ghế ra ban công hóng mát, từ trên cao nhìn xuống, Hà Nội đẹp lung linh huyền ảo. Không khi ban đêm trên tòa nhà cao tầng này cảm giác như đang trôi bồng bềnh giữa hơi sương sánh đặc. Lâm mang cho tôi một tách trà nóng. Nhâm nhi thứ hương âm ấm đang lan tỏa trong cổ họng, lâu lắm rồi tôi mới cảm giác mình thư thái và lòng tĩnh lặng như thế này.
Hoá ra, khi ở bên anh, mọi thứ êm đềm và ngọt ngào đến thế!
Tôi và anh trò chuyện với nhau, những câu chuyện nhỏ nhặt, những thói quen và sở thích của cả hai đứa. Đôi khi phải thốt lên một cách kỳ lạ “ồ, sao chúng ta có cùng suy nghĩ đến thế!”. Thực sự chúng tôi quá tâm đầu ý hợp, ngay chính giờ phút này, tôi cảm ơn cuộc đời biết bao nhiêu khi đã đem anh đến bên tôi, đem một nửa mà tôi còn thiếu, đem người tri kỷ, đem hình hài yêu thương này đến để chia sớt cuộc đời cô quạnh của tôi.
Chúng tôi về tuổi thơ, Lâm kể nhiều hơn về gia đình anh,thực ra tôi vẫn chưa hiểu Lâm nhiều lắm. Từ ngày còn là nhân viên quèn bưng bê trong chuỗi nhà hàng của Lâm, tôi chưa bao giờ biết đến sự xuất hiện của bố mẹ anh. Là con trai độc nhất, Lâm đúng ra dáng một công tử bột. Tôi nói lên suy nghĩ của tôi, hai từ “công tử bột” khiến cho Lâm chẳng mấy vui vẻ.
- Chẳng hiểu sao, nhưng ai mới tiếp xúc với anh đều nghĩ như vậy. Có lẽ là do cái bóng quá lớn và cơ ngơi của bố mẹ. Ngày xưa, anh ghét bố chở mình đi học bằng ô tô, cả lớp chẳng ai dám tới gần vì lúc nào anh cũng được là lượt quần áo, đưa đón, được thầy cô cưng chiều, anh không có nhiều bạn lắm. Chỉ ước được bố đưa đón bằng chiếc xe đạp cũ ngày nào. Khi gia đình anh còn nghèo khổ… Cuộc sống, sung sướng lên, nhiều tiền hơn. Người ta cũng khác đi.
- Thế sao, anh bỏ học, không ở Mỹ nữa!
- À, chuyện đó hả…
- Anh kể cho em biết lý do đi.
- Tại vì anh yêu một cô gái.
- Hóa ra là vì gái. Tôi nhún vai, nhấp môi một ngụm trà, mắt nhìn xa xăm.Vờ như không quan tâm nhưng đúng ra tôi đang giấu đi nét mặt khó chịu. Tôi biết Lâm đến với tôi khi đã qua lại với rất nhiều người, nhưng tôi chẳng thể nào không quan tâm về tình cũ của anh, càng không thể ngó lơ như những chuyện cũ chưa từng tồn tại.
- Anh đã từng yêu cô ấy, Phương Nguyên, khoảng 2 năm gì đó. Mất hơn một năm trước đó để theo đuổi, 2 năm để yêu thương. Trong vòng 2 năm, anh đi du học khoảng 1 năm thì bắt đầu xảy ra tranh cãi, mọi cố gắng để hàn gắn với anh đều trở nên vô ích. Khi anh đi Mỹ học cũng là do mẹ anh muốn và cô ấy muốn lấy lòng mẹ anh nên đã ủng hộ dù không muốn anh đi. Nghĩa là cô ấy giả vờ rất giỏi nhưng không chịu được sự xa cách, mặ dù 6 tháng anh về một lần. Hơn nữa, anh cũng không còn tự do khi ở bên cô ấy, mọi hành động cô ấy đều muốn kiểm soát. Trước khoảng 1 tuần anh thông báo sẽ về, anh đặt vé máy bay về trước định làm cho bất ngờ, chẳng thể tin được, cô ấy lại đi với thằng khác. Sau khi anh muốn chia tay lại đòi quay lại. Anh từ chối. Vậy là hết.
- Anh có tiếc nuối không?
- Không, cái gì đã qua. Anh cho qua. Người ta chỉ sống cho ngày mai, chứ không ai sống cho ngày cũ cả. Hứa với anh, em sẽ chỉ hỏi về Phương Nguyên một lần, anh không muốn nhắc đến chuyện này lần thứ hai, càng không muốn em bị ám ảnh bởi quá khứ. Hứa nhé!
- Em… hứa! Nhưng tại sao…. Em nghĩ anh vẫn còn yêu, vậy sao anh lạnh lùng bỏ cô ấy thế! Tại sao anh không níu kéo Phương Nguyên?
- Với anh, khi yêu, quan trọng nhất là lòng tin em à. Nếu không tin nhau, mọi cố gắng sẽ trở thành vô nghĩa. Tình yêu cũng phải xuất phát từ hai phía. Tuyệt đối không thể từ một phía được.
- Đó là lí do anh bỏ học ở Mỹ rồi về ViệtNamà?
- Thực ra, đó không phải lí do, anh đã muốn như thế lâu rồi. Anh cảm thấy mình không phù hợp với cuộc sống ở Mỹ. Sống ở ViệtNamtốt hơn nhiều, nhiều người mới sang đều có cảm giác muốn quay về ViệtNam, nhưng rồi sống nhiều năm họ lại không muốn như vậy nữa. Riêng anh, ngay từ khi ra đã đã không muốn, vậy cớ sao phải cố gắng nhiều hơn để ở lại nữa..
- Anh suy nghĩ chín chắn hơn em tưởng.
- Vậy em tưởng anh là thế nào?
- Một kẻ đáng ghét, một kẻ ngạo mạn, một kẻ chỉ biết đến tiền, một kẻ… vô tích sự.
- Em không sai. Nhưng từ nay, anh sẽ thay đổi.
Câu nói chắc nịch, ánh mắt nhìn sâu trong đáy mắt tôi khiến tôi có cảm giác hình như càng tìm hiểu về Lâm tôi càng có cảm giác khác xa với những gì tôi tự nhận xét bên ngoài. Trước đây, tôi ghét anh bao nhiêu, thì trạng thái tình cảm cũng dần thay đổi và rồi càng yêu anh. Lâm giống như đường hầm bí mật, ban đầu đi vào khiến cho tôi sợ hãi bao nhiêu thì khi càng tiến sâu hơn, tôi lại phát hiện ra, anh có bao nhiêu điều bất ngờ cho tôi khám phá.
Tình yêu, rốt cuộc là thứ tình cảm gì mà khiến cho con người phải điên đảo, phải đổi thay vì nó?
Đêm. Mùi chăn đệm thơm mùi nắng, làn da anh cọ xát vào người tôi mềm mại, hương thơm từ cơ thể anh quen thuộc. Thứ hương thơm mà ngay từ lần đầu tiên cứ vảng vất qua cánh mũi khiến cho tôi như bị trúng thuốc mê, mãi mãi, không thể nào có thể rời mắt khỏi anh.
- Anh à, em sợ, mọi thứ chúng mình đang sống chỉ là ảo ảnh…Tôi vẫn không thể nào ngừng suy nghĩ với những ý nghĩ mông lung
- Tin anh đi, mọi thứ trước mắt em, cả anh, cả tình yêu của anh đều rất thật…!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét