Lâm đưa tôi đến một khách sạn hạng sang trên một con phố sầm uất và đắt đỏ ở Hà Nội.Nhìn kiến trúc cao tầng cũng như tầm vóc đồ sộ nhưng đầy lãng mạn của cả một công trình mang phong cách Pháp tôi có cảm giác choáng ngợp. Không gian bên trong mang vẻ cổ điển nhưng cũng rất hiện đại, vẻ sang trọng và chuyên nghiệp toát lên từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất, dáng vẻ nhân viên ở đây cũng tỏ ra niềm nở và thân thiên. Lâm bảo tôi đợi ở sảnh sau khi vào nói chuyện với người quản lý nhân sự. Tôi ngồi chờ,hơi hồi hộp một chút vì trước đây môi trường của tôi tiếp xúc chỉ là quán ăn, vài người bạn thân, trường học đại học nên chưa từng đặt chân đến những nơi sang trọng như thế này. Cũng chưa bao giờ nghĩ, mình sẽ làm nghề này một cách nghiêm túc. Tôi hơi ngờ vực, hình như những gì tôi biết về gia đình Lâm quá ít, hoặc là chưa có nhiều thời gian để hiểu, nhưng đúng là tôi không tưởng tượng được rằng gia đình Lâm lại có một cơ ngơi như thế này. Điều này lí giải tại sao Lâm những người khác nể phục Lâm có lẽ từ tài sản của gia đình.
Tôi ngồi đợi rồi nghĩ vẩn vơ, một lúc sau, Lâm ra ngoài ra hiệu bảo tôi vào phòng nhân sự để chào hỏi người quản lý. Tôi nín thở, hít một hơi thật sâu để không run rồi bước vào căn phòng, đó là một người đàn ông trung tuổi, tầm hơn 50, tóc điểm bạc nhưng phong thái đĩnh đạc nhưng nhanh hẹn, khí chất toát lên vẻ chuyên nghiệp cũng như tầm cỡ làm việc ở một khách sạn lớn.
- Cháu chào bác! Cháu tên Lê Na.Tôi cất tiếng.
- Chào cháu. Bác là Xuân, phụ trách nhân sự. Rất vui khi cháu ra nhập đội ngũ nhân viên của khách sạn.
Tôi ngồi nói chuyện, lắng nghe quy trình làm việc, nội quy, giờ giấc, chế độ thưởng phạt. Tôi sẽ phải đến 3 ngày thử việc và mất một tuần được trainning để bắt kịp công việc với các nhân viên khác. Trong lúc tôi đang chăm chú nghe bác Xuân phổ biến thì Lâm đi ngó nghiêng căn phòng, xem xét những thứ mô hình nho nhỏ được bác bày biện trong tủ kính.
Sau khi làm việc xong với bác Xuân, tôi và Lâm xin phép bác rồi ra về. Tôi bảo Lâm đưa mình qua quán Café và Âm nhạc của Thư. Đã khá lâu sau nhiều chuyện xảy ra tôi không liên lạc gì với hai người bạn thân của mình, cũng không hề kể cho họ biết những khó khăn mà tôi phải đối mặt. Tôi là người ít khi muốn nhờ vả bạn bè, phần vì luôn cảm thấy nếu những việc mình có thể giải quyết được thì hãy tự giải quyết, phần vì không muốn họ phải thương hại mình. Tôi chưa phải rơi vào tình trạng quá cùng quẫn, cũng như hoàn cảnh không phải quá thương tâm, vì thế, tôi vẫn muốn họ đối xử với tôi một cách bình thường, như những người khác. Không ai lựa chọn được số phận của mỗi người được sinh ra trong một gia đình thế nào, hay cuộc sống đối xử với mình ra sao và mình phải gặp những bất trắc gì, nhưng nếu như tôi cứ ỉ nại và phơi bài những chuyện đó ra chỉ khiến cho cuộc sống của mình thêm mệt mỏi, người đời nhìn vào bằng ánh mắt thương cảm và đối xử với mình một cách ưu ái hơn, bởi vì tôi thiệt thòi, tôi yếu mềm, tôi cực kỳ ghét điều ấy.
- Sao đi cùng nhau thế này? Thư nhìn tôi và Lâm với ánh mắt ngờ vực.
- À thì… cùng đường ấy mà. Tôi bao biện.
- Dạo này Lâm làm gì mà không thấy đến quán mình chơi. Bận lắm hả? Thư quay sang hỏi Lâm.
- À, cũng.. có hơi bận. Lâm cười xòa, bỏ cốc sinh tố đặt xuống bàn.
- Xem chừng, toàn người bận rộn thôi nhỉ. Mà cậu dạo này làm gì hả Na? Biệt tăm biệt tích, My nó hỏi xem cậu còn sống không đấy?
- Tớ à, dạo này đang tìm việc nên đi nhiều, mới xin được một chân trong khách sạn. Xong xuôi mới đến đây chơi.
- Thế á, lương lậu ổn không?
- Cũng được. Chờ lấy bằng tốt nghiệp nên tớ cứ làm tạm đã. Sau này tính.
- Ừ, lấy bằng xong rồi tính. Thế cậu định xin việc ở đây hay về quê?
- À, chưa biết, tớ thì muốn ở đây, nhưng nếu có việc ở quê thì về. Tôi đưa mắt nhìn qua Lâm xem thái độ anh thế nào. Lâm chăm chú nhìn lên màn hình tivi theo dõi một bộ phim, chẳng để tâm đến câu chuyện của hai chúng tôi.
- Ừ, ổn định đi, sau còn lấy chồng. Chỉ cần ra trường thôi tớ cũng lấy chồng cho ổn định.
- Cậu lấy ai?
- Một ai đấy. Thư nhún vai.- Ai đó có thể lo được cho tớ. À, hôm nào rảnh đến đây nhé, tớ giới thiệu cho một mối, có một ông được lắm, nhà siêu giầu.
Giọng Thư nhấn mạnh hai từ “siêu giầu”, tôi khẽ bật cười, có thể vì đã quen với các tiêu chí chọn người yêu của Thư, một ai đó muốn được cô ấy để mắt ít nhất cũng phải hộ tụ các tiêu chuẩn được ngầm định, một trong những tiêu chuẩn ấy không thể thiếu “sự giầu”. Thư hơi lầm tưởng sang tôi cũng có cùng suy nghĩ ấy. Người ta thường có xu hướng suy ra từ những gì mà người ta nghĩ, có điều, với tôi Thư đã lầm.
Thật buồn cười khi thước đo của hạnh phúc giờ đây lại bằng tiền, đàn ông thực tế, đàn bà càng tỏ ra khôn ngoan hơn bao giờ hết. Tôi bỗng cảm giác mình đang hơi… mơ mộng khi chạy theo thứ tình cảm xuất phát nơi con tim mình khi mà mọi thứ trước mắt đều phải đong đếm bằng tiền. Tôi nhìn sang Lâm, người đàn ông chưa trưởng thành này có gì trong tay mà khiến tôi chẳng thể nào thoát khỏi được anh?
Tôi đến khách sạn nhà Lâm làm, ngay hôm đầu tiên chạm mặt mẹ Lâm ở cửa phòng họp nhân viên. Tôi nhanh nhẹn chào bà và giới thiệu mình là nhân viên mới. Bà đưa ánh mắt nhìn về phía tôi chốc lát khuôn mặt không hề biểu cảm gì. Mẹ Lâm là một người phụ nữ nhỏ nhắn, gương mặt sắc lạnh toát lên thần thái sang trọng. Tôi không lí giải được tại sao khi đối diện với người phụ nữ này tôi lại khẽ rùng mình, có chút gì đó ở bà lấn át được tâm trí người đối diện. Tôi hơn run rẩy, cả trống ngực đập thịch thịch, lưng toát mồ hôi và mặt bỗng dưng nóng ran khi ánh mắt nhìn về phía mình. Một chút cảm giác khó tả bám lấy tôi, đây là mẹ Lâm, người tôi yêu, người tôi chung sống, người mà tôi nghĩ rằng sẽ là chồng, bố của đứa con mình, vậy mà sao, khi gặp mẹ của Lâm, lòng tôi lại có cảm giác hình như giữa chúng tôi vẫn còn những khoảng cách dài. Đứng trước mẹ anh, tôi sợ cái cảm giacs lành lạnh sượt qua da, mọi thứ bỗng dưng chao đảo, chỉ còn có một mình tôi đứng bên bờ vực, đưa tay với, mọi thứ đã trở thành ảo ảnh, Lâm và mẹ anh đi về một phía, còn riêng tôi ôm nỗi đau chẳng thể nào lành giữa chúng tôi là vách núi sâu thăm thẳm.
Ngày đầu khiến cho người tôi đau nhức và rệu rã, hai chân mỏi nhừ, đôi giày mới được phát vẫn còn cứng cứa vào chân khiến cho mảng da trên mu bàn chân đỏ ửng. Khớp xương khi thay giầy cũ của mình khiến tôi buốt. Tôi vào thay đồ để ra về, nhìn thấy một chị nhân viên mắt đỏ hoe, vài người nữa xúm lại động viên an ủi. Tôi nghe loáng tháng được là chị bị mẹ Lâm đuổi việc do mắc lỗi phục vụ ở bàn khách Vip. Mặc dù đã ra sức năn nỉ nhưng phía khách sạn đều từ chối không muốn nhận lại làm việc dù là chị đã làm việc ở đây ngay từ những ngày đầu tiên mới thành lập. Hoàn cảnh của chị cũng khá bi đát khi chồng đang thất nghiệp và con đang trong bệnh viện. Tôi thay đồ rồi ra ngoài, vẫn ám ảnh bởi tiếng khóc của chị, rồi sợ hãi nhìn viễn cảnh xa xôi khi mọi thứ của gia đình nhỏ bé ấy không biết sẽ bấu víu vào đâu nữa khi chị mất việc. Tôi nén một tiếng thở dài, hình dung lại khuôn mặt sắc lạnh của mẹ Lâm rồi rùng mình sợ hãi: Đó là người đã sinh ra người tôi yêu thương ư? Thật như thế ư?
Lâm đón tôi tan ca, anh đứng tránh sang một bên góc đường phía sau cổng phụ lối dành cho nhân viên khách sạn. Tôi nở nụ cười gượng gạo với Lâm, chẳng biết mình nên vui hay buồn, cũng chẳng biết có nên nói với anh những suy nghĩ của mình về mẹ Lâm cho anh biết hay không!
- Em gặp mẹ anh rồi chứ!
- Vâng!
- Có chào hỏi không?
- Có!
- Mẹ có đáp lại không?
- À… không, mẹ anh cũng nhiều việc, chắc không biết em là bạn anh đâu.
- Ừ!
Tôi giả vờ nói như mình không hề quan tâm đến việc mẹ Lâm có biết mình hay không, nhưng trong lòng tôi ngổn ngang bao nhiêu tâm sự, băn khoăn liệu có nên hỏi Lâm rằng tại sao anh cứ giấu nhẹm đi việc tôi là bạn gái của anh với mẹ? Định nói với Lâm rồi tôi lại dặn lòng mình thôi, có chút tự ái xen lẫn khiến cho tôi không đủ can đảm để nói với anh suy nghĩ thật của mình.
Đến với nhau không ràng buộc, giống như đến với nhau không danh phận.
* * *
Công việc mới có khá nhiều điều thú vị, những nghiệp vụ khách sạn căn bản tôi đều được đào tạo kỹ lưỡng, vả lại cũng không phải đứa chậm chạm, ngược lại , tôi khá nhanh nhẹn để hiểu ý của khách nên mọi chuyện cũng đâu vào đấy. Cuối ngày trở về nhà, tôi rã rời lên giường ngủ, chẳng nấu nướng hay cơm cháo gì, Lâm đi học về, mò vào bếp nấu nướng gì đó ăn tạm rồi gọi tôi dậy. Mệt nhoài với công việc ở chỗ làm, khi về nhà tôi lại phải kiêm thêm việc dọn dẹp, giặt quần áo,đi chợ và nghĩ xem ăn uống gì. Thực sự, ngoài sức chịu đựng của tôi, trước kia chỉ có một mình, thích ăn gì thì ăn, quần áo có thể cả tuần không giặt, nhà có thể không cần dọn dẹp nhưng giờ tôi ở với Lâm, giống như một gia đình nhỏ, phục vụ một ông chồng đúng nghĩa, tất cả những việc nhà đổ lên tôi, Lâm không giúp được gì cả hoặc cái suy nghĩ là phụ nữ thì phải làm hết việc nhà đã ăn sâu thấm nhuần trong suy nghĩ. Tôi cũng chẳng đòi hỏi việc gì quá to tát, nhưng cái cảm giác được san sẻ đi phần nào ít nhiều làm cho tôi cảm giác dễ chịu hơn, nhưng Lâm không biết, hoặc cố tình không muốn gánh vác giúp tôi một phần. Anh có suy nghĩ của những người đàn ông cổ hủ, mọi việc đều để cho phụ nữa làm chứ không hề nhúng tay. Tôi chợt nhớ đến bố tôi, mọi việc trong nhà cũng chỉ có một mình dì lo liệu, quả quyết rằng đàn ông sinh ra không phải làm những việc như thế,, họ có sứ mệnh để làm những việc cao vời hơn. Có lẽ vì tư tưởng ấy, mà tôi, được nuôi dạy trong khuôn khổ để trở thành một đứa con gái chuẩn mực, mọi thứ nấu ăn nữ công gia chánh đều phải thành thục. Nhưng đúng là người đời có một câu thế này, biết nhiều, khổ nhiều. Tôi làm mọi thứ đều tốt, vì thế, Lâm không bao giờ muốn nhúng tay vào.
- Anh sẽ đến hàng ngày mà, 2 tuần rồi, phải về nhà không mẹ anh nghi ngờ.
- Vâng, anh cứ ghé qua nhà cho bố mẹ yên tâm
- Đừng lo, ngày nào anh cũng đến mà.
Lâm tạm biệt tôi để về nhà, tôi tạm biệt anh ở cửa, bất giác có cảm giác như anh đi đâu xa xôi lắm. Tôi ôm lấy anh, tự dưng lại thèm cái cảm giác ấy.
- Thôi nào, hôm nay anh về nhà đã, tối nay em chịu khó ngủ một mình nhé
- Em… sợ!
- Sợ gì, nếu không ngủ được cứ nhắm mắt nghĩ đến anh và đếm đến 100 nhé!
Đêm hôm ấy, tôi run rẩy trong chiếc chăn lạnh một mình, lấy hết sức chèn gối sang bên cạnh để tạo cảm giác an toàn. Cánh cửa chưa đóng gió lùa vào hun hút và lạnh lẽo, tôi bật dậy đóng cửa, bật đèn ngủ, rồi trở lại giường. Mắt cố nhắm lại, nhưng không thể. Tôi khẽ đưa tay sang bên cạnh, thiếu hẳn một người vẫn thường ôm ấp thủ thỉ những câu chuyện với mình khi đếm đến, thiếu hẳn mùi hương quen thuộc, tự dưng, cảm giác cô đơn choán lấy thân thể. Tôi sợ hãi bật khóc!
“Ting ting” Tiếng chuông tin nhắn báo.
- Mít ướt, ngủ chưa? Lâm nhắn cho tôi.
- Em chưa. Em …nhớ anh!
Tôi gửi tin nhắn đi, Lâm ngay lập tức gọi lại.
- Alo, alo, blo, blo, clo, clo! Tiếng Lâm ầm ĩ trong điện thoại.
Tôi nín lặng, không dám cất tiếng vì mặt ầng ậc nước, cổ họng nghẹn lại. Tôi gồng mình lên và kìm lại để anh ở đầu dây bên kia không thể nào nghe thấy tiếng tôi khóc.
- ….
- Đồ béo kia, em khóc đấy hả?
Tôi cứ thế oà lên khóc. Lâm bối rối ở đầu dây điện thoại. Tôi khóc không phải là sợ Lâm sẽ bỏ tôi đi mất mà bởi tôi quá đỗi đơn độc. Trước kia, tôi vẫn quen với cảm giác một mình, nhưng từ khi gắn bó với Lâm, tôi nhận ra, bản thân mình quá yếu mềm, chẳng cần phải cố gắng trở nên mạnh mẽ, xù lông ra như một con nhím và cố sống như vậy nếu như tôi không thể. Tôi thấy mình không còn bấu víu được vào đâu và vào bất cứ ai được nữa. Nếu người duy nhất là Lâm lúc này cũng rời xa tôi, thì liệu những tháng ngày tháng tiếp theo tôi sẽ thế nào đây.
- Đừng khóc nữa, anh qua bây giờ!
Tôi thấy Lâm cuống quít lên rồi cúp máy. Khoảng 15 phút sau, anh phi xe đến rồi bấm chuông mở cửa chung cư. Tôi ôm lấy Lâm như sợ anh sẽ vụt mất. Lâm khẽ hôn phớt lên má tôi rồi lấy tay lau nước mắt. Khuôn mặt đầu âu lo của Lâm dãn ra, anh cười. Nhìn tôi với bộ dạng sầu não lúc này.
- Em xin lỗi…anh đi thế này…
- Bố mẹ ngủ hết rồi, anh trốn ra đây.
- Em xin lỗi
- Đồ ngốc, em sợ gì chứ
- Sợ cảm giác… một mình…
- Em luôn có anh mà…
Tôi nghe xong câu ấy rồi thấy lòng bình yên lại, đêm tĩnh lặng dụi mặt vào ngực áo anh mà không còn thổn thức nữa. Cái cảm giác bình yên này tôi tìm kiếm rất lâu rồi, và lần đầu tiên tôi đã tự cảm nhận chỉ có Lâm cho tôi lòng không còn nổi sóng, cảm giác dễ chịu ấy cứ lan toả tâm trí đến từng giác quan khiến cho giấc ngủ đến thật nhanh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét