Hiển thị các bài đăng có nhãn khac. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn khac. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2014

Nữ thần báo tử - Tập 1: Đoạt hồn - Chương 14

Từ trong bóng tối tôi nghe thấy tiếng nhạc rộn rã phát ra bên tai. Tôi chớp chớp mắt và kéo chăn trùm lên vai, khó chịu vì giấc ngủ bị phá bĩnh, nhưng ngược lại cũng mừng vì thoát ra được khỏi cơn ác mộng.

Trong giấc mơ của mình, tôi đang đứng trên một vùng đất mù sương, tối tăm và dị thường. Các sinh vật có hình dạng méo mó, mờ ảo bay lởn vởn quanh tôi, và tan biến đi khi tôi quay sang đối diện với chúng. Ở phía đằng xa, những cái bóng lớn hơn đang rình rập theo dõi tôi, nhưng lại không tới đủ gần để tôi có thể nhìn thấy rõ. Trong mơ, tôi đang đi tìm một cái gì đó. Hay nói đúng hơn là đang tìm đường thoát ra khỏi một cái gì đó. Nhưng không thể.

Tiếng nhạc khi nãy lại nổi lên, và tôi rền rĩ kêu giời khi nhận ra đó chính là tiếng chuông điện thoại của mình. Tôi uể oải lăn qua với lấy cái điện thoại đang rung bần bật trên bàn trang điểm, chân quặp chặt lấy gối.

Tôi mắt nhắm mắt mở giơ điện thoại lên, và nhìn vào màn hình. Ánh sáng xanh phát ra từ cái điện thoại làm sáng bừng nguyên một nửa căn phòng. Số điện thoại rất lạ và không hiện tên. Có thể là ai đó gọi nhầm, nhưng tôi vẫn quyết định nghe máy, bởi vì khi ấy mới có 1 giờ 33 sáng. Không ai tự dưng đi gọi điện vào giữa đêm khuya như thế, nếu không phải có chuyện gì khẩn cấp.

"Alo?" - giọng tôi khản đặc, nhưng khá thiện chí.

"Kaylee đấy à?"

Xem ra không phải là gọi nhầm máy rồi. "Ừm... Ai đấy ạ?"

"Anh Tod đây."

Tôi ngồi bật dậy nhanh tới nỗi xây xẩm mặt mày, và phải đưa tay lên dụi mắt mất một lúc cho hết choáng váng. "Anh Nash cho anh số của em ạ?" Tôi nghi ngờ hỏi lại, mặc dù lúc này cơn buồn ngủ vẫn đang bao quanh trí não tôi như màn sương phủ trên mặt hồ băng giá.

"Không, anh vẫn chưa gọi cậu ta. Anh muốn báo cho em đầu tiên."

"Okkkk..." - mặc dù rất nôn nóng muốn biết thông tin anh ấy đã thu nhặt được, nhưng tôi không thể bỏ qua việc làm thế nào và tại sao anh ấy có được số điện thoại của tôi - "Anh lấy số điện thoại của em ở đâu thế?"

"Nó được lưu trong điện thoại của Nash."

"Sao anh xem được điện thoại của anh Nash?"

"Cậu ấy bỏ nó trên bàn." Giọng anh Tod cứ tỉnh bơ như không, và tôi có thể hình dung ra dáng điệu bất cần vừa nói vừa nhún vai của anh ý lúc này.

"Anh đã vào phòng của anh ấy hả? Sao anh vào được?" - và tôi sực nhớ ra cách anh ấy vụt biến mất trong phòng ăn của bệnh viện - "Thôi, không có gì."

"Đừng lo, cậu ta không phát hiện ra đâu."

"Vấn đề không phải ở chỗ đó" - tôi rền rĩ kêu lên, nhoài người sang chạm vào cái đèn ngủ tự động bên cạnh giường. Cả căn phòng sáng dần lên - "Anh không thể lẻn vào nhà người khác mà không xin phép như thế. Đây gọi là xâm nhập bất hợp pháp. Là vi phạm quyền riêng tư. Và thật... biến thái."

Anh Tod nói giọng giận dỗi. "Anh phải làm việc 12 tiếng mỗi ngày. Anh không cần ăn cũng chẳng cần ngủ. Anh hỏi em, nửa ngày còn lại của anh biết làm gì bây giờ?"

Tôi vén tóc, kẹp điện thoại vào một bên tai. "Làm sao em biết được. Đi xem phim hay đi học thêm một cái gì đó chẳng hạn. Nhưng hãy tránh xa..." - tôi ngồi thẳng dậy, đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt đầy nghi ngờ - "Anh đã vào phòng em lần nào chưa đấy?"

Một tiếng bật cười vang lên từ phía đầu dây bên kia. "Nếu anh biết phòng em ở đâu thì giờ chúng ta đã mặt đối mặt nói chuyện với nhau rồi. Đáng tiếc là Nash không lưu địa chỉ nhà em trong điện thoại. Hay viết lại vào đâu đó để anh có thể tìm thấy mà không làm cậu ấy thức giấc."

"Cũng còn may" - tôi lẩm bẩm.

"Nhưng cậu ấy có lưu họ của em, cô Cavanaugh ạ."

Thôi xong. Với tên họ đầy đủ của tôi và khả năng thoắt ẩn thoắt hiện của anh, sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi anh ấy tìm ra nơi tôi ở. Có lẽ bác Brendon đã đúng khi nói về các thần chết.

nữ thần báo tử

"Em không muốn biết tại sao anh gọi cho em hả, Kaylee Cavanaugh?" Anh Tod giọng đầy châm chọc.

"Ừm... có chứ ạ." Nhưng tôi không còn dám chắc cái thông tin ấy có đáng để tôi đi thoả hiệp với Thần chết Tod không nữa, người càng lúc càng thể hiện rõ cái "tà" trong từng lời từng chữ của mình.

"Tốt. Nhưng anh phải thông báo cho em biết là điều kiện thoả thuận của chúng ta đã thay đổi."

Tôi cắn chặt môi dưới, ngăn không để tiếng thất vọng buột ra khỏi miệng mình. "Anh nói thế là ý gì?"

Tôi nghe thấy có tiếng cọt kẹt của đệm lò xo từ đầu dây bên kia, chắc hẳn anh Tod vừa ngồi xuống giường hay xuống ghế gì đó. Sự đắc thắng thể hiện rõ trong giọng nói của anh. "Anh đã đồng ý sẽ xem tên trong danh sách hộ em để đổi lại cái họ của em. Anh đã hoàn thành xong phần việc của mình nhưng không còn nhu cầu muốn biết cái phần đã thỏa thuận của em nữa. May mắn cho em là anh sẵn sàng thỏa thuận lại."

"Anh muốn gì?" Tôi hỏi, giọng đầy hoài nghi.

"Địa chỉ nhà em."

"Không được" - tôi thậm chí không cần phải suy nghĩ về điều đó - "Em không muốn anh lởn vởn thám thính nhà em." Hay xuất hiện trước mặt chị Sophie, bởi vì bố mẹ chị ấy không bao giờ muốn con gái mình biết được về thế giới của Cõi m.

"Thôi mà, Kaylee. Anh sẽ không làm thế đâu."

Tôi đảo tròn hai mắt, mặc dù anh ấy không thể nhìn tôi. "Làm sao em biết được? Tối nay anh chẳng phải đã vừa sục sạo bên nhà anh Nash đấy thôi."

"Chuyện đó là khác."

"Khác là khác thế nào?" Tôi kéo chân lên đến ngang ngực và ngửa đầu ra sau thành giường.

"Nó... không quan trọng."

"Anh cứ nói em nghe xem nào."

Anh Tod ngập ngừng và tôi nghe thấy tiếng bản lề kêu kẽo kẹt bên phía đầu dây bên kia. "Anh biết Nash từ lâu rồi. Và thỉnh thoảng anh chỉ... không muốn ở một mình." Sự tổn thương trong giọng nói của anh chỉ càng khiến tôi bối rối hơn. Nhưng rồi tôi dần hiểu ra vấn đề.

"Đây không phải là lần đầu tiên anh làm chuyện này đúng không? Vậy là thỉnh thoảng anh lại rẽ qua đó chơi à, hay là sao?"

"Không. Không phải như thế. Kaylee này... em không được kể chuyện này cho Nash nghe!" Qua giọng nói gần như là cầu xin của anh Tod, tôi biết anh ấy không phải đang sợ anh Nash. Cái anh ấy đang sợ chính là sự mất mặt. Xem ra ở thế giới bên kia vẫn có những điều không bao giờ thay đổi.

"Em không thể không nói với anh ấy. Anh Tod này, dù gì anh Nash cũng là bạn của anh mà" - hay ít ra là đã từng như thế - "Anh ấy có quyền được biết là anh đang theo dõi anh ý."

"Anh không hề theo dõi cậu ta. Anh chẳng quan tâm cậu ta làm cái gì và anh chưa bao giờ..." - Anh ngừng lại giữa chừng và giọng đanh lại - "Em nghe đây, nếu em thề là sẽ không kể với cậu ấy, anh sẽ nói cho em biết điều anh đã phát hiện được về cái danh sách kia."

Tôi nhướn lông mày kinh ngạc. Anh ấy sẵn sàng hối lộ tôi để giữ cái bí mật nho nhỏ này của mình. Quá tuyệt. Nhưng... "Tại sao anh tin là em sẽ không kể cho anh ấy nghe?"

"Bởi vì Nash từng nói rằng em không biết nói dối."

Tuyệt. Một thần chết đang buộc tôi phải thề danh dự. "Thôi được, em thề là sẽ không nói cho anh ấy biết, để đổi lại cái thông tin anh đã tìm thấy được về cái danh sách. Nhưng anh phải hứa là sẽ tránh xa nhà anh Nash ra!"

Tất cả những gì tôi nghe thấy được từ phía đầu dây bên kia là một sự im lặng kéo dài - anh Tod hiển nhiên là đang đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Tại sao việc quanh quẩn trong nhà anh Nash với anh ấy lại quan trọng đến vậy? Tại sao anh ấy vẫn muốn quay lại dó?

"Thỏa thuận vậy đi." Cuối cùng anh Tod cũng lên tiếng, và tôi thở phào nhẹ nhõm. Chẳng hiểu vì lý do gì nhưng tôi có linh cảm anh ấy cũng sẽ giữ lời hứa của mình.

"Tốt" - tôi hất cái chăn sang một bên. Giờ tôi đã tỉnh táo hoàn toàn - "Thế anh đã nhìn thấy cái danh sách đó chưa?"

"Anh tranh thủ lúc nghỉ giữa giờ và lén vào trong đó. Ông chủ của anh đang rời khỏi văn phòng, trong khoảng một tiếng, để giải quyết sự vụ gì đó ở phía bắc của thị trấn. Và vì anh tình cờ biết được mật mã máy tính của ông ý..."

"Làm sao anh có thể 'tình cờ' biết được mật mã của ông ý thế?" Tôi bước ra khỏi giường và ngồi xuống cái ghế bên cạnh bàn học, với tay lấy cái bút nhựa màu xanh da trời trong ống bút.

"Tháng trước, ông ấy chẳng may tự khóa bản thân ra khỏi hệ thống, và vì anh là thần chết duy nhất trong văn phòng thực sự đã sống trong thời đại số hóa nên ngoài công việc của mình ra anh còn kiêm nhiệm thêm vị trí nhân viên kỹ thuật không chính thức."

Kỳ quặc, nhưng có thể hiểu được. "Thế còn cái danh sách?"

"Chúng không có ở đó."

"Hả?" - cái bút trên tay tôi rớt cái phịch xuống bàn, máu nóng trong người tôi bắt đầu nổi lên rần rật. Vậy là tôi vừa mới đi mặc cả vô ích à? Tôi đã phải thề là sẽ giữ bí mật với anh Nash để rồi phát hiện ra rằng anh Tod chưa hề nhìn thấy cái danh sách đó là sao?

"Mấy cái tên. Chúng không hề có trong đó" - anh Tod giải thích. Cơn giận dữ khi nãy ngay lập tức được thay thế bằng nỗi sợ hãi thay cho tất cả những cô gái mà tôi biết - "Em đã nói đúng. Không ai trong số các cô gái đó đến số phải chết."

***

Sau khi nói chuyện với anh Tod xong, tôi không tài nào ngủ trở lại được. Tôi cần phải thông báo cho bác Brendon biết rằng nghi ngờ của tôi đã được xác nhận: trong mấy gã đồng nghiệp thần chết của anh Tod đã làm thêm ngoài giờ và bắt đi những linh hồn không được phép. Nhưng tôi lại không nỡ đánh thức bác dậy chỉ sau có hai giờ ngủ, kể cả trong tình trạng nước sôi lửa bỏng như thế này. Không một cô gái nào chết trước buổi trưa, vì thế nếu thời gian gây án vẫn được giữ như cũ, chúng tôi vẫn còn thời gian trước khi linh hồn tiếp theo bị lấy đi.

Tôi sẽ kể chuyện này cho bác và bố nghe luôn một lúc, để đỡ phải kể lại hai lần. Và lát nữa, sau khi trời sáng, hy vọng tôi sẽ không bị chất vấn tại sao thần chết có được số điện thoại của tôi và tại sao anh ấy lại gọi cho tôi vào giữa đêm khuya như thế.

Nhưng tôi không thể đợi để gọi cho anh Nash.

Tôi mở danh bạ điện thoại tìm số của anh Nash, trái tim trĩu nặng vì những điều sắp kể ra sau đây với anh và những điều tôi đã thề là sẽ không nói cho anh biết. Theo quan điểm của tôi, việc giữ bí mật không hề tốt cho các mối quan hệ; gia đình tôi chính là một bằng chứng sống về điều đó. Nhưng anh Tod đã thề là sẽ không quay trở lại nhà anh Nash, vì thế bí mật của anh ấy bây giờ là vô hại.

Điện thoại đổ chuông ba hồi, và một phần trong tôi đã hy vọng rằng anh Nash sẽ không bắt máy. Và tôi sẽ trì hoãn được thêm vài tiếng nữa.

Nhưng anh Nash đã nghe máy ở hồi chuông thứ tư.

"Alo?" Giọng anh cũng mệt mỏi không kém gì tôi khi nãy.

"Em đây." Giờ tôi đang lo lắng tới mức không thể ngồi im một chỗ được. Tôi đứng dậy đi đi lại lại quanh phòng.

"Kaylee à?" - sao anh ấy có thể ngay lập tức tỉnh táo như vậy được nhỉ? - "Có chuyện gì thế em?"

Tôi kẹp cái điện thoại giữa tai và vai, tay nhặt mấy sợi bông đang dính trên ga giường. "Mấy cô gái đó không hề có tên trong danh sách anh ạ."

"Không á? Sao em biết..." - anh khựng lại, rồi thở ra đầy giận dữ qua điện thoại. Tôi nhắm mắt lại chờ đợi cơn thịnh nộ của anh - "Thằng cha khốn khiếp! Hắn tìm thấy em à?"

"Chỉ số điện thoại của em thôi."

"Bằng cách nào?"

"Em... cái đó anh đi mà hỏi anh ta." Đúng là tôi đã thề sẽ không kể chuyện này với anh Nash, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ nói dối anh ấy.

"Khỏi cần" - anh Nash lấy tay che điện thoại, nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng anh ấy quát ầm lên - "Ra đây mau, Tod!"

"Anh biết là anh ấy đã ở đó à?" Tôi không giấu được nụ cười đang toe toét trên môi, mặc dù biết anh Nash đang rất cáu.

"Anh ta nghĩ rằng mình đang giấu được ai chứ?" - anh Nash lồng lộn lên.

"Cả anh nữa. Anh sẽ làm mẹ anh thức dậy mất nếu anh không bé cái giọng xuống!" - tôi thì thào kêu lên.

"Mẹ anh làm ca từ 11 giờ đêm đến 7 giờ sáng ở bệnh viện."

"Em tin là anh Tod rời khỏi đó rồi." Chắc anh ta không bệnh tới mức gọi điện cho tôi từ nhà anh Nash đâu...

Từ phía đầu dây bên kia, tôi nghe thấy tiếng anh Nash bước xuống cái sàn gỗ, sau đó là tiếng mở cửa. "Anh ta vẫn đang ở đây."

"Sao anh biết?"

"Anh biết" - lại một sự im lặng kéo dài và lần này anh ấy thậm chí còn chẳng buồn che điện thoại lại, và anh ấy đã không còn hét nữa - "Tôi không đùa với ông đâu, Tod. Nếu năm giây nữa mà ông không chịu xuất hiện, tôi sẽ gọi điện cho ông chủ của ông."

"Ông làm đếch gì có số" - giọng anh Tod nghe rõ mồn một. Anh ta quả thực đã gọi điện cho tôi từ nhà của anh Nash!

Tại sao? Để làm bẽ mặt bạn trai của tôi chăng?

"Tôi đã nói với ông là tránh xa cô ấy ra cơ mà!" Anh Nash lúc này đang giận tới mức lạc hết cả giọng.

Ngược lại, giọng anh Tod vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, và điều đó chỉ càng khiến anh Nash điên hơn mà thôi. "Thì tôi có đến gần cô ấy đâu, nhưng không phải vì ông bảo mà tôi làm như vậy. Chỉ là cô ấy vẫn chưa chịu mời tôi tới thôi." Qua điện thoại tôi cũng có thể cảm nhận được cơn giận dữ của anh Nash.

"Ông đang làm cái quái gì thế hả Tod?" - giọng anh Nash đầy đe doạ.

"Tôi chẳng có nghĩa vụ gì phải trả lời ông cả, Nash ạ."

"Biến ra khỏi phòng tôi, ra khỏi cái nhà này và tránh xa Kaylee ra! Nếu không tôi thề là ngày mai bọn tôi sẽ có mặt ở bệnh viện và biến ca làm của ông thành địa ngục đấy."

Tôi lạnh người trước ý nghĩ sẽ phải đứng giữa thần chết và linh hồn anh ta đang muốn bắt. "Anh Nash, anh ấy đang giúp chúng ta mà." Nhưng cả hai người bọn họ lờ đi như không nghe thấy gì.

"Ông mà dám xuất hiện ở nơi làm việc của tôi một lần nữa, tôi sẽ bám theo quậy phá ông như hồn ma đêm Giáng sinh!" Anh Tod độp lại.

"Cùng lắm thì cũng chỉ một ngày" - anh Nash lầm bầm nói, nhưng không thấy tay thần chết điển trai kia trả lời và rồi tiếng anh Nash thở dài - "Anh ta đi rồi."

"Sao anh không nói cho em biết là anh ấy đã chết?"

"Bởi vì anh đã bắt em phải tiếp nạp quá nhiều thông tin cùng một lúc, và anh không muốn làm cho em sợ hãi thêm."

"Không được có bí mật nào nữa đâu đấy, anh Nash!" - tôi giận dỗi kêu lên - "Em không yếu đuối như anh nghĩ đâu. Từ giờ trở đi, anh phải kể cho em biết mọi chuyện đấy."

"OK. Anh xin lỗi. Em muốn nghe chuyện về anh Tod à?" Giọng anh Nash nhỏ dần, như thể đang hối hận vì lời đề nghị vừa rồi của bản thân, ngay cả trước khi anh kịp nói hết câu.

Tôi bò trở lại lên giường và tắt đèn, rồi nằm nghiêng áp mặt lên gối. "Không phải tất cả mọi chuyện. Nhưng ít nhất cũng là những gì liên quan đến em."

Tôi có thể cảm nhận được sự miễn cưỡng trong cái thở dài của anh Nash. Một phần trong tôi muốn rút lại lời đề nghị vừa rồi của mình và nói với anh rằng anh không hề nợ tôi bất kỳ câu trả lời nào. Nhưng tôi đã không làm như vậy, bởi vì phần còn lại trong tôi lại đang thúc giục đòi nghe câu trả lời. Hành động của anh Tod khiến tôi thấy sợ hãi, và nếu anh Nash có thông tin giúp tôi có thể hiểu được thứ mình đang vướng phải, tôi cần phải có nó.

"Anh đã biết anh ấy từ rất lâu rồi." Anh Nash bắt đầu kể, và tôi gần như đã nín thở để nghe, để không bỏ sót một chi tiết nào. Cảm giác được nằm nghe giọng nói ấm áp của anh trong bóng tối, qua điện thoại, giữa đêm khuya như thế này thật là thích, giống như anh đang thủ thỉ, thì thầm vào tai tôi vậy.

"Bọn anh đã từng rất thân với nhau. Vài năm trước anh ấy đã qua đời và được các thần chết tuyển dụng. Anh ấy chấp nhận công việc này bởi vì đó là cách duy nhất để tiếp tục ở lại đây. Cùng với những người đang sống. Nhưng anh ấy đã gặp rất nhiều khó khăn để thích nghi với công việc" - anh Nash dừng lại vài giây rồi nói tiếp - "Đó là lý do tại sao anh đã nghĩ rằng anh Tod sẽ giúp được em hiểu rõ hơn về cái chết - rằng nó là một phần tất yếu của cuộc sống. Bởi vì anh ấy cũng đã từng giống như em, mong muốn cứu được tất cả mọi người. Nhưng giờ anh Tod đã vượt qua được điều đó, Kaylee à, và sự thích ứng của anh ấy với công việc đi kèm theo những hậu quả nghiêm trọng. Anh ấy không còn suy nghĩ giống như chúng ta nữa. Các chuẩn mực về giá trị và các mối quan tâm của anh ấy giờ cũng đã khác. Anh ấy đã trở thành một thần chết thực sự. Vô cùng nguy hiểm."

Tôi cau mày lại, có thể anh Nash không hoàn toàn hiểu hết về anh Tod như tôi tưởng. "Có khi anh ấy cũng không nguy hiểm đến mức như anh nghĩ đâu. Có khi anh ấy chỉ là muốn... có người bầu bạn thôi."

"Anh ta đã đột nhập vào nhà anh để tìm số điện thoại của em. Anh ta mà là con người thì anh đã báo cảnh sát bắt anh ta rồi. Nhưng anh lại không thể đi mách lẻo với ông chủ của anh ta" - bởi như thế có khác gì giết chết anh Tod lần hai - "Thề là nếu thằng cha đấy chưa chết, chắc anh đã cho hắn về chầu diêm vương rồi. Anh xin lỗi, Kaylee. Đáng ra anh không nên đưa em tới gặp anh ta."

Tôi thở dài, xoay người sang bên trái, và áp điện thoại lên tai phải. "Anh ấy dù sao cũng đã cung cấp thông tin cho chúng ta mà."

"Nhưng đâu phải là không công đâu." Anh Nash giờ đã có vẻ bình tĩnh lại rồi.

Tôi ngồi dựa lưng vào thành giường, luồn hai chân vào trong chăn. "Nhưng ít ra anh ấy cũng đã cố gắng giúp bọn mình."

"Vấn đề chính là ở chỗ đó - anh ấy bản chất không phải là một kẻ xấu. Nhưng từ sau khi... thay đổi... anh ấy chỉ giúp đỡ người khác nếu thấy có lợi cho bản thân, còn không thì đừng hòng nhờ vả được gì anh ấy. Tự dưng bắt bản thân đi mắc nợ một người như vậy - nhất là với một thần chết - không phải là một ý hay. Chúng ta cần phải tự tìm cách mà không cần nhờ tới sự giúp đỡ của anh ta."

Tôi cũng chẳng biết phải nói sao nữa. Đúng là anh Tod đã vượt quá ranh giới, không phải chỉ một lần, mà là vài lần. Nhưng chẳng phải anh Nash cũng vừa thừa nhận anh Tod không phải là người xấu đó sao. Chưa kể anh ấy đã phải mạo hiểm như thế nào để lấy được tin tức cho chúng tôi.

"Thế kế hoạch tiếp theo của em là gì?" - tôi nghe thấy tiếng sột soạt của mấy cái gối - "Bọn mình vẫn chưa biết cô gái tiếp theo là ai, và liệu chuyện đó có lặp lại lần nữa hay không?"

Tôi nhắm chặt mắt lại, không dám chắc anh Nash sẽ phản ứng như thế nào khi nghe cái tin tiếp sau đây của tôi. "Em sẽ gọi cho đội kỵ binh nhà em."

"Đội gì cơ?"

"Bác em. Và bố em" - tôi chẳng còn thấy buồn ngủ gì nữa, đành giơ tay chạm lại vào cái đèn ngủ và căn phòng bừng sáng trở lại - "Bác Brendon nói sẽ tìm hiểu đầu đuôi mọi chuyện nếu em hứa là sẽ đứng ngoài chuyện này."

Anh Nash bật cười khúc khích, làm tôi chỉ nghe qua điện thoại thôi cũng đã thấy ấm hết cả lòng. "Anh hơi bị thích bác em rồi đấy."

Tôi mỉm cười. "Bác ấy không phải là người xấu. Ngoại trừ việc đã nói dối em ra. Lát nữa em sẽ kể cho bác và bố nghe về cái danh sách."

"Nhớ kể lại chi tiết cho anh nghe ở buổi tưởng niệm nhé!"

"Trên đường đi chứ. Nếu anh vẫn muốn em qua đón." Cái ý nghĩ lại sắp được gặp anh khiến trái tim tôi đập rộn rã.

"Tất nhiên là anh muốn em qua đón rồi."

Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2014

Nữ thần báo tử - Tập 1: Đoạt hồn - Chương 13

Hẳn là anh Nash đã nhận ra rằng tôi đã hiểu ra vấn đề - và cả nỗi khiếp sợ trên gương mặt tôi - bởi vì ngay lập tức anh vòng tay qua eo tôi, kéo tôi sát lại gần bên mình. "Nghe vậy thôi nhưng cũng không đến nỗi đáng sợ như thế đâu. Một bean sidhe có kinh nghiệm sẽ biết phải làm sao để được an toàn. Nhưng chúng ta chưa có nhiều kinh nghiệm, Kaylee à" - anh ấy thật khiêm tốn khi tự nhận mình như thế, và cả hai bọn tôi đều hiểu rằng tôi mới chính là người mới - "Hơn nữa bọn mình thậm chí còn chưa biết có đúng là tên ba cô gái đó không có trong danh sách hay không. Đây mới chỉ là giả định của chúng ta thôi. Một giả định không hề chắc chắn và rất nguy hiểm."

"Bọn mình sẽ biết khi anh Tod gọi" - tôi vẫn khăng khăng giữ quan điểm của mình. Cái thông tin mới nghe được từ anh Nash khiến cho đầu tôi quay mòng mòng, và cho sự việc vốn đã phức tạp nay càng trở nên phức tạp hơn.

"Chắc không phải tối nay đâu."

"Nhưng sẽ sớm thôi" - anh ấy sẽ lấy được thứ chúng tôi cần, tôi tin chắc là như vậy. Cho dù đó là vì bị các lý lẽ của chúng tôi thuyết phục hay vì muốn biết tên của tôi - "Anh nhớ gọi ngay cho em khi có tin của anh ấy đấy. Nhé?"

Anh thoáng ngập ngừng rồi gật đầu. "Nhưng em phải hứa với anh sẽ không làm gì nguy hiểm, cho dù anh ta có nói gì đi chăng nữa. Không được cất tiếng hát cho linh hồn khi chỉ có một mình."

Cho dù tôi có định làm như vậy thật thì tôi cũng chẳng dại gì mà thừa nhận. Hơn nữa... "Em chẳng ham hố nhìn thấy cái Cõi m đó một mình đâu. Hơn nữa, năng lực nhỏ bé của em cũng chẳng có ích gì nếu thiếu anh, đúng không?"

"Chính xác." Chỉ tới lúc đó nét mặt anh mới giãn ra được một tí và anh nghiêng người sang hôn tạm biệt tôi. Tôi ôm lấy anh thật chặt khi anh rời tay tôi ra, cố níu kéo một chút cảm giác an toàn và tốt đẹp mà anh luôn mang lại cho tôi mỗi khi đứng gần anh. Anh Nash đã trở thành thành trì vững chãi của tôi, giúp đầu óc tôi vẫn giữ được tỉnh táo trong cái thế giới tràn ngập những nguy cơ và hiểm họa không nhìn thấy được, mà tôi vừa mới khám phá ra.

Tôi không muốn anh về, nhưng không may là trong thế giới của các vị phụ huynh và những cái đồng hồ báo thức, anh ấy không thể ở lại.

Tôi đi vào nhà và đóng cửa lại, sau đó chạy tới chỗ cửa sổ trước, nhìn ra ngoài cho tới khi xe anh đã khuất khỏi tầm mắt mới thôi. Đang kéo lại cái rèm cửa, đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng cọt kẹt đằng sau lưng. "Kaylee đấy à?" Tôi giật bắn mình quay ngoắt ra sau và thấy bác Brendon đang đứng lù lù ở cửa phòng khách, quan sát tôi.

"Ối, bác Brendon, bác làm cháu giật hết cả mình!"

"Cháu không phải người duy nhất trong cái nhà này có đôi tai to" - bác cười mà trông như mếu.

"Tai to không đáng lo bằng miệng lớn bác ạ" - tôi trả lời, mừng thầm khi thấy chị Sophie vẫn đang ngáy đều đều, và mọi thứ trong căn phòng đã yên tĩnh trở lại. Tôi vòng qua chỗ bác Brendon đang đứng rồi đi về phía hành lang, lòng thầm hy vọng rằng bác ấy chỉ đang thử tôi thế thôi, chứ thực chất không hề nghe thấy cuộc tranh luận nho nhỏ vừa rồi của tôi và anh Nash.

Bác đi theo tôi tới phòng ngủ, và khi tôi định đóng cửa phòng lại, bác liền giơ tay chặn lại. "Có chuyện gì thế hả Kaylee?"

''Không có gì ạ" - tôi thản nhiên trả lời, cúi xuống cởi giày ra cất vào trong tủ.

"Bác nghe thấy hai đứa nói chuyện" - bác Brendon đứng dựa vào thành cửa, hai tay khoanh lại trước ngực. Trông mặt bác ấy vẫn rất trẻ mặc dù có Chúa mới biết bây giờ bác ấy bao nhiêu tuổi rồi - "Hai đứa đang tính làm gì ở buổi lễ tưởng niệm ngày mai thế? Và Tod là ai?"

Chết cha. Tôi gạt đống quần áo sạch chưa hề gấp mà bác Val vứt ngổn ngang trên giường mình sang một bên rồi nằm vật xuống. Mặc dù cũng muốn bịa ra một câu trả lời nghe đáng tin một chút lắm, nhưng đầu óc tôi lúc này đang vô cùng bấn loạn, chẳng nghĩ được gì. Hơn nữa so với sự hiểu biết của bác Brendon về loài bean sidhe thì kiến thức của tôi chỉ như con muỗi, làm sao lừa nổi bác ý.

nữ thần báo tử chương 13

Hay là cứ nói quách sự thật với bác ý cho rồi... Như thế, nếu tên thần chết nổi loạn kia thực sự có mặt tại buổi lễ tưởng niệm thật và anh Nash từ chối giúp tôi vì muốn bảo vệ cho tôi, thì vẫn còn có bác Brendon ra mặt. Bề ngoài bác ấy luôn tỏ ra cứng rắn vậy thôi chứ bên trong bác ấy giống như một chú gấu Teddy dễ mủi lòng. Cũng như tôi, bác ấy chắc chắn sẽ không chịu đứng yên nhìn một cô gái vô tội phải chết oan đâu.

"Bác có chắc chắn là mình muốn nghe câu chuyện này không?"

Bác Brendon lắc đầu. "Bác chắc chắn là mình không hề muốn nghe một chút nào. Nhưng cháu cứ nói đi."

"Có lẽ bác sẽ cần phải ngồi xuống đấy" - tôi cảnh báo, tay loay hoay gỡ cái tai nghe iPod đang nằm chỏng chơ trên gối. Hai cái dây xoắn tít lại với nhau; tôi đoán chắc tại tôi vẫn đeo chúng lúc ngủ.

Bác Brendon nhún vai rồi bước tới ngồi xuống cái ghế cạnh bàn học của tôi, hai tay vẫn đang khoanh trước ngực.

"OK, bác cháu mình thỏa thuận với nhau thế này nhé. Cháu chấp nhận kể cho bác nghe bởi vì cháu biết là bác sẽ làm điều đúng đắn. Vì thế, bác phải hứa là sẽ không phạt cháu vì những điều cháu sắp thú nhận ra sau đây."

Môi bác Brendon hơi cong lên, giống như đang cố nín cười. "Cháu cứ nói tiếp đi..."

Tôi hít một hơi rồi nín thở, không biết nên bắt đầu từ đâu cho hợp lý. Nhưng rồi quyết định cứ đi thẳng vào vấn đề là nhanh nhất, hy vọng rằng bác Brendon sẽ chỉ nhìn vào những cái tốt và bỏ qua những cái chưa tốt của tôi. "Meredith Cole không phải là người đầu tiên."

"Ý cháu nói cô bé không phải là linh cảm đầu tiên của cháu?" Trông bác không có vẻ gì là bất ngờ. Tất nhiên rồi, làm sao bác ấy có thể quên được những lần trước - nhất là cái lần khiến tôi phải nhập viện điều trị tâm lý.

"Cả cái đó nữa. Nhưng ý cháu đang muốn nói là bạn ấy không phải người đầu tiên chết trong tuần này. Còn có một người tối thứ Bảy và một người chiều hôm qua nữa. Cả ba người đều chết rất giống nhau."

"Và cháu đã linh cảm được cả ba trường hợp à?" Bây giờ thì bác ấy đã bất ngờ thật, trán nhăn tít lại, lông mày chổng ngược lên.

"Không ạ, cháu không nhìn thấy trường hợp thứ hai" - tôi liếc mắt nhìn cái máy tính xách tay, tránh không nhìn vào mắt bác, trong khi tay vẫn đang tất bật gỡ mấy nút thắt của cái tai nghe - "Nhưng cháu đã nhìn thấy cái chị chết hôm tối thứ Bảy, và đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Cũng tương tự như với Meredith chiều hôm nay." Tôi đoán là bác Val đã tường thuật lại hết mọi chuyện với bác trai.

"Khoan đã, tối thứ Bảy á?" - sự hoài nghi đang hiện rõ trên khuôn mặt bác - "Bác tưởng cháu ở nhà cơ đấy."

Tôi nhún vai và nhướn một bên lông mày lên hỏi ngược lại bác. "Cháu cũng tưởng cháu là con người cơ đấy."

Bác Brendon cau mặt lại nhưng sau đó gật gật đầu, chấp nhận chịu thua. Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất chính là bác Val không hề mách lại chuyện đó với chồng. Tại sao nhỉ? Không lẽ "cà phê" đã khiến cho bác ấy quên mất tội của tôi?

"Thế cô bé đầu tiên đó chết ở đâu?" - bác Brendon khoanh hai tay lại trước ngực, ngả người ra sau ghế và nghiêm giọng hỏi - "Cháu đã đi đâu?"

Đột nhiên tôi thấy mừng vì tay mình đang có việc để làm... "Quán Taboo ạ, một CLB ở bên khu West End. Nhưng..."

Mặt bác tôi sầm lại, và hình như tôi vừa nhìn thấy sự chuyển động của các vòng xoáy trong mắt bác. Chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Nếu có thì tôi đã phải nhận ra chứ. "Làm sao cháu có thể vào CLB được? Cháu đã làm giả chứng minh thư đấy hả?"

Tôi đảo tròn hai mắt. "Không ạ, cháu lén vào từ cửa sau. Nhưng đó không phải vấn đề chính" - tôi nói rất nhanh, hy vọng những thông tin sau đó sẽ khiến cho bác phân tâm và không đi sâu vào câu chuyện lén đi bar của tôi nữa - "Một cô gái trong CLB hôm ấy trông rất... tối. Như thể toàn thân chị ấy đang bị bóng râm bao phủ lấy và ngoài cháu ra thì không ai khác trong CLB nhìn thấy được. Vừa nhìn thấy chị ấy, cháu đã biết là chị ấy sẽ chết và cơn hoảng sợ - hay còn gọi là linh cảm ấy - ập tới rất nhanh và mạnh mẽ, giống như lần trước. Nhưng cháu không hề biết là mình đã đoán đúng - rằng chị ấy đã chết - cho tới khi xem tin tức trên TV sáng hôm qua."

Tôi nhìn thẳng vào mắt bác Brendon, hỏi tiếp. "Mấy người đó cũng chết rồi đúng không bác? Những người cháu đã nhìn thấy năm ngoái ý?"

Trông mặt bác ấy rất buồn, nhưng không hề có sự ngập ngừng hay nghi ngờ nào trong mắt bác ý. "Ừ."

"Sao bác biết ạ?"

Bác tôi cười cay đắng. "Bởi vì các nữ thần báo tử không bao giờ sai."

Khó tin và chính xác. Xem ra tôi có thể hành nghề xem bói được rồi...

"Sau khi xem xong bản tin sáng hôm qua, cháu đã rất hoảng sợ. Và mọi thứ trở nên thực sự kỳ quặc với cháu khi chuyện đó lại xảy ra ngay chiều hôm ấy."

"Nhưng cháu không hề linh cảm thấy lần thứ hai này đúng không?"

Tôi gật đầu và quyết định bỏ cuộc không cố gỡ cái tai nghe nữa. "Cháu chỉ được nghe kể lại về cô gái thứ hai nhưng cháu đã xem trên mạng rồi. Cô gái ở Arlington đó cũng chết giống y như cô gái ở quán Taboo. Và Meredith. Cả ba đều tự dưng lăn đùng ra chết mà không có bất kỳ sự cảnh báo trước nào. Bác nghe có thấy bình thường không?"

"Không" - bác Brendon trả lời ngay, không chút chần chừ - "Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta có thể bỏ qua khả năng đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nash đã kể cho cháu nghe những gì về khả năng của chúng ta?"

"Những gì quan trọng nhất rồi ạ. Cháu hy vọng thế" - Kể cả nếu anh ấy có không nói hết cho tôi biết mọi chuyện thì vẫn còn đỡ hơn nhiều việc không biết một tí gì về thân thế thực sự của mình.

Bác Brendon vắt một chân lên chân kia, mặt vẫn có vẻ chưa tin. "Thế cậu ấy có cho cháu biết điều gì sẽ xảy ra với một linh hồn sau khi chết đi không?"

"Có ạ. Đấy là lúc anh Tod sẽ xuất hiện."

"Tod là ai?"

"Một thần chết làm trong bệnh viện. Anh ấy bị kẹt lại ở đấy vì dám để cho một bé gái sống trong khi đáng ra cô bé ấy phải chết, và ông chủ của anh ấy đã lấy mạng bà ngoại cô bé để thế vào. Nhưng cuối cùng..."

Bác Brendon đứng bật khỏi ghế, mặt bác ý đỏ đến nỗi tôi còn tưởng bác ấy đang mắc chứng phình mạch cơ. Không hiểu các bean sidhe có bị phình mạch không nhỉ?

"Nash đưa cháu đến gặp một thần chết á?" - bác Brendon gầm lên, đi đi lại lại trong phòng đầy giận dữ - "Hai đứa có biết hành động đó nguy hiểm đến thế nào không hả?" - tôi đã cố mở miệng thanh minh nhưng không làm sao xen vào được - "Thần chết vốn không ưa gì các bean sidhe. Khả năng của chúng ta xung đột với khả năng của bọn họ và đa số các thần chết đều thấy bị đe dọa bởi chúng ta. Việc một bean sidhe đi gặp thần chết chẳng khác nào đi vào đồn cảnh sát với một khẩu súng đã lên đạn trong tay."

"Cháu biết" - tôi trấn an bác - "Nhưng anh Nash quen với cái anh này từ trước khi người ta trở thành thần chết cơ. Họ gần như có thể coi là bạn của nhau."

"Đó chỉ là suy nghĩ một phía của cậu ấy thôi. Và bác nghi là người tên Tod kia sẽ không đồng tình đâu" - bác ấy lại tiếp tục đi qua đi lại trước mặt tôi, như thể đi càng nhanh bác ấy sẽ càng có thể suy nghĩ được nhanh hơn không bằng.

"Sao cũng được, nhưng anh ấy đã hứa sẽ giúp đỡ bọn cháu." Bác Brendon không cần phải biết cụ thể lý do tại sao anh Tod lại đồng ý giúp bọn tôi.

"Giúp bọn cháu làm gì?" Bác đứng khựng người lại giữa phòng, trân trối nhìn tôi, và lần này các vòng xoáy trong bác thực sự đang xoay tít mù.

"Giúp bọn cháu tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Anh ấy sẽ đi thu thập thông tin hộ bọn cháu."

Nét mặt bác Brendon càng lúc càng tối sầm lại, và tôi gần như muốn tắc thở khi nhìn vào mấy vòng xoáy màu xanh trong mắt bác ý, chúng đang xoay nhanh tới mức khiến tôi chóng hết cả mặt. "Là loại thông tin gì hả Kaylee? Cháu đang tính làm chuyện gì thế? Bác muốn biết toàn bộ sự thật và bác muốn biết ngay bây giờ, nếu không bác thề là cháu sẽ không bao giờ được phép rời khỏi căn nhà này cho tới khi tròn 21 tuổi."

Thật đúng là sự mỉa mai của cuộc đời mà! Ai mà ngờ được giờ đây bác Brendon lại là người đang yêu cầu tôi nói ra sự thật. Tôi thở dài và ngồi thẳng người dậy. "OK, cháu sẽ nói cho bác nghe, nhưng bác đừng có hốt hoảng đấy nhé. Nghe vậy thôi nhưng không nguy hiểm đến mức ấy đâu..." - hy vọng là như thế - "... bởi vì bọn cháu đã phát hiện ra một kẽ hở trong tỷ giá trao đổi và..."

"Tỷ giá trao đổi á?" - mặt bác Bredon, chỉ trong một giây, đã chuyển từ đỏ như quả cà chua sang mức báo động nguyên tử, và bác ấy không ngừng đi qua đi lại trước mắt tôi - "Đây chính là lý do tại sao bác muốn bố cháu giải thích mọi chuyện với cháu. Hoặc nếu không thì là bác. Như thế các bác mới biết được cháu hiểu chuyện được đến đâu và vẫn còn đang mơ hồ chuyện gì."

"Cháu chẳng mơ hồ chuyện gì cả" - tôi phản ứng lại.

"Có đấy, nếu cháu nghĩ là mình có thể dự tính được tỷ giá trao đổi. Cháu không thể tưởng tượng nổi việc xen vào công việc của thần chết nguy hiểm thế nào đâu!"

"Sự thiếu hiểu biết mới là nguy hiểm bác Brendon ạ. Sao bác vẫn không chịu hiểu nhỉ?" - tôi vừa nói vừa đứng dậy giũ cái quần bò cho phẳng, nhưng cũng là để kiềm chế cơn giận dữ đang trào dâng trong mình - "Suy cho cùng, nếu những linh cảm ấy vẫn tiếp tục xảy ra, rồi cũng sẽ đến lúc cháu không thể kìm nén lại được và cất tiếng hát thôi. Và cháu sẽ làm chậm lại lịch trình của một thần chết nào đó và khiến cho anh ta nổi giận - đấy là chưa kể đến những bóng ma vô hình khác đang rình rập ngoài kia - trong khi bản thân cháu không biết mình đã làm gì sai. Bác thấy chưa? Mọi người càng giữ bí mật với cháu sẽ chỉ càng khiến cho cháu dễ gặp nguy hiểm hơn mà thôi. Anh Nash biết điều đó và anh ấy đã phân tích cho cháu nghe các khả năng và hậu quả có thể xảy ra. Anh ấy đang trang bị cho cháu các kiến thức cần thiết bởi vì anh ấy hiểu rằng cách phòng vệ tốt nhất chính là phải học cách làm sao để tránh khỏi những rắc rối."

"Nhưng theo như những gì bác đang được nghe, có vẻ như cháu đang đi tìm rắc rối thì đúng hơn."

"Không phải rắc rối. Mà là sự thật" - tôi gấp cái quần lại và để xuống phía cuối giường - "Điều chúng ta không có được trong căn nhà này. Mặc dù giờ cháu đã biết mình là ai nhưng bác và bác Val vẫn có những bí mật giấu cháu."

Bác Brendon thở dài nặng nhọc và ngồi xuống cái ghế cạnh giường tôi, đưa tay lên gãi đầu. "Hai bác không phải đang giữ bí mật với cháu. Hai bác chỉ muốn cho bố cháu cơ hội để làm cái việc mà một người bố cần phải làm."

"Ôi giời!" - tôi nhảy xuống khỏi giường và giật mạnh một cái áo sơ mi dài tay ra khỏi đống quần áo - "Bố cháu đã có tận 16 năm để làm điều đó nhưng đã không hề làm. Điều gì khiến bác nghĩ rằng bây giờ bố cháu sẽ làm?"

"Hãy cho bố cháu một cơ hội, Kaylee ạ. Có khi bố cháu sẽ khiến cháu phải ngạc nhiên đấy."

"Cháu nghi lắm" - tôi gấp cái áo lại một cách cẩu thả rồi thẩy nó về phía cái quần bò, một bên tay áo vẫn đang lòi hẳn ra ngoài - "Nếu anh Nash biết điều bố cháu sắp nói, chắc chắn anh ấy đã nói cho cháu nghe rồi."

Bác Brendon nhoài người tới, gấp lại cái tay áo ngay ngắn cho tôi. "Nash đáng ra không bao giờ nên đưa cháu đến gặp gã thần chết đó, Kaylee ạ. Các bean sidhe không có bản năng tự vệ tự nhiên khi đụng độ với những giống loài khác. Đó là lý do tại sao chúng ta sống ở đây, cùng với con người. Bí quyết để sống trường thọ chính là chúng ta tránh xa bọn họ ra. Và chỉ gặp mặt với thần chết một lần duy nhất trong đời - khi thời khắc của chúng ta tới."

"Bác nói thật buồn cười!" - tôi ném tiếp một cái áo nữa lên chồng quần áo đã gấp xong và rút ra từ đống hổ lốn trên giường một cái quần ngủ - "Thần chết đâu thể động vào bác trừ phi tên bác có trong danh sách. Và khi điều đó xảy ra, bác sẽ không thể làm gì để ngăn nó lại. Vì thế tránh mặt các thần chết là không cần thiết. Nhất là khi họ có thể giúp chúng ta." Trên lý thuyết. Nhưng chẳng phải lý thuyết của tôi về cái chết của ba cô gái kia được dựa trên sự nghi ngờ về khả năng có một thần chết đang không làm đúng chức trách nhiệm vụ của mình còn gì?

"Gã thần chết đó đã hứa giúp cháu tìm ra sự thật gì thế?" Bác Brendon lại ngồi xuống ghế, thở dài đầy bất lực. Bác đưa tay lên day day hai bên thái dương, nhưng đấy đâu phải là lỗi của tôi. Nếu người lớn không nói dối tôi suốt 13 năm qua, mấy chuyện này có lẽ đã không xảy ra.

"Anh ấy sẽ lén nhìn vào danh sách tổng của ba ngày vừa rồi và xem xem tên ba cô gái đã chết có trong danh sách không."

"Hắn ta sẽ làm cái gì cơ?" Bác Brendon sững người lại, bàng hoàng nhìn tôi. Có lẽ thứ cử động duy nhất trong phòng lúc này là các vòng xoáy đang quay điên đảo trong mắt bác.

"Bác không phải lo. Anh ấy sẽ không đánh cắp nó đâu. Anh ấy chỉ lén nhìn trộm thôi."

"Kaylee ơi, đó không phải là vấn đề. Vấn đề là việc cậu ta sắp làm cực kỳ nguy hiểm, cho cả ba đứa. Thần chết coi danh sách quý như là mạng sống của mình vậy. Con người không được biết khi nào mình sẽ chết. Chính vì thế cháu không thể cảnh báo cho họ. Mỗi lần có linh cảm, cháu đều không thể mở miệng, đúng không?"

"Vâng" - tôi nhặt nhặt mấy sợi chỉ tuột ra trên quần, không hề thoải mái với cái cách câu chuyện đang chuyển hướng - "Cháu đã cố để cảnh báo cho Meredith nhưng cháu biết dù cháu có mở miệng ra khi đó, cháu cũng chỉ có thể phát ra tiếng hét mà thôi."

Bác Brendon gật đầu thông cảm. "Có lý do chính đáng cho điều đó. Đã là con người thì ai chẳng sợ chết. Họ bị ám ảnh bởi cái chết. Biết rằng mình sẽ chết vì mắc bệnh ung thư hay một căn bệnh ác tính nào đó, với con người mà nói đã đủ đau khổ lắm rồi. Và việc biết được chính xác thời điểm, có ngày giờ cụ thể sẽ chỉ càng khiến cho họ phát điên mà thôi."

"Chẳng lẽ cháu không biết điều đó sao?" - tôi nắm chặt lấy cái quần trong tay.

"Tất nhiên là cháu biết rồi. Cháu hiểu rõ điều đó hơn bất cứ ai, và đây cũng là nguyên nhân khiến cho cháu phải nhập viện."

"Không phải, chính bác và bác Val đã bắt cháu nhập viện thì có!" - tôi vẫn chưa thể nguôi ngoai chuyện này.

"Hai bác không còn sự lựa chọn nào khác" - bác Brendon gật đầu thừa nhận - "Bởi vì một mình hai bác không làm sao giúp cháu bình tĩnh lại được. Cháu đã la hét suốt hơn một tiếng đồng hồ, rất lâu sau khi linh cảm của cháu đã qua, mặc dù chỉ có bác là người duy nhất ở đó biết chuyện gì đang xảy ra."

Tôi quay sang mở cái ngăn kéo tủ cạnh giường và cất bộ đồ ngủ vào trong đó. "Sao bác biết ạ?"

"Các bean sidhe nam nghe được âm thanh thực sự của tiếng khóc than của một bean sidhe nữ. Sau khi khúc hát linh bản kết thúc, âm thanh phát ra từ miệng cháu chỉ đơn thuần là những tiếng thét. Cháu đang hoảng sợ - và kích động - đến mức hai bác sợ rằng nếu cứ tiếp tục cháu sẽ làm bị thương chính mình. Hai bác thực sự không còn sự lựa chọn nào khác."

"Sao bác không nghĩ tới chuyện nói chuyện với cháu? Kể cho cháu nghe sự thật?" Tôi hậm hực nhặt lấy mấy cái quần lót ném vào cái ngăn kéo bên cạnh rồi đóng sầm lại.

"Bác cũng muốn lắm chứ. Thậm chí bác đã thử làm điều đó nhưng cháu không chịu nghe. Bác nghĩ cháu khó mà nghe được giọng của bác trong khi đang hét to như thế. Bác không có cách nào làm cho cháu bình tĩnh lại được, kể cả việc sử dụng năng lực Ảnh hưởng của mình lên cháu."

"Thế mà anh Nash lại làm được đấy ạ. Hai lần rồi!" - tôi ngồi phịch xuống giường.

"Thế à?" - một biểu cảm rất lạ thoáng thoảng qua khuôn mặt bác Brendon. Vừa có chút gì đó ngạc nhiên, lại vừa có chút đăm chiêu và lo lắng - "Cậu ấy đã sử dụng năng lực Ảnh hưởng đó với cháu à?"

"Chỉ là để giúp cháu bình tĩnh lại trong hai lần linh cảm đó thôi. Tại sao ạ?" - và rồi tôi chợt hiểu ra ý bác ấy đang muốn nói gì - "Không! Anh ấy sẽ không bao giờ sử dụng năng lực đó để bắt cháu làm cái gì cả. Anh ấy không phải là người như thế."

Bác Brendon suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. "Thế thì tốt. Bác cũng mừng là cậu ấy có thể giúp cháu kiểm soát được tiếng khóc của mình, kể cả nếu có phải sử dụng đến sức Ảnh hưởng của mình. Như thế vẫn tốt hơn là cách của hai bác" - bác Brendon mỉm cười - "Nhưng chúng ta đang nói lạc đề rồi. Kaylee này, hãy nghe lời bác, đừng dính dáng gì tới công việc của thần chết. Và càng không nên nhờ một thần chết đi do thám chính đồng nghiệp của mình như vậy. Nếu cậu ấy bị bắt, hậu quả sẽ khôn lường. Họ có thể sẽ sa thải ngay cậu ta."

"Thế thì sao ạ?" - Mất việc thì có là gì so với việc một cô gái vô tội bị mất mạng? Hơn nữa, bị mất việc cũng đâu phải là tận thế. Emma là một bằng chứng đấy thôi. Suốt gần một năm trời, cứ vài tháng là tôi lại thấy cậu ấy bị mất việc, cho tới khi tôi xin cho cậu ấy vào làm cùng ở rạp chiếu phim - "Bắt giữ linh hồn có vẻ như là một kỹ năng khá đặc biệt không phải ai cũng làm được. Anh Nash nói với cháu trên thế giới có hàng ngàn thần chết. Anh Tod không làm ở chỗ này thì vẫn có thể đi kiếm việc ở chỗ khác thôi. Dù sao thì anh ấy cũng sẵn đã không thích làm ở bệnh viện rồi."

Bác Brendon hít một hơi dài. "Cháu không hiểu rồi, Kaylee ạ. Một khi thần chết đánh mất đi vị trí của mình, họ sẽ không có đường quay trở lại."

"Ý bác là sao ạ? Quay trở lại từ đâu cơ ạ?"

"Từ cõi chết. Các thần chết đều đã chết, Kaylee à. Thứ duy nhất khiến cơ thể họ vẫn hoạt động và giữ được linh hồn bên trong cơ thể chính là công việc. Vì thế khi một thần chết mất đi công việc, mọi thứ cũng sẽ chấm dứt."

"Không đâu." Đôi tất đang gập dở trên tay tôi rớt cái phịch xuống giường, toàn thân tôi lạnh toát.

Vậy ra khi anh Tod nói suýt chút nữa thì bị mất việc vì đã để bé gái đó sống, là anh ấy muốn ám chỉ rằng anh ấy đã suýt mất mạng. Và lần này nếu anh ấy bị bắt quả tang đang đi do thám giúp tôi, chắc chắn anh ấy sẽ khó lòng thoát.

Không ổn. Không ổn một chút nào.

Tại sao anh ấy lại đồng ý làm việc đó? Không thể nào chỉ vì muốn biết họ tên tôi. Tôi đâu có hấp dẫn đến thế đâu và tên của tôi cũng chẳng hề khó khăn để tìm ra. Anh Tod chẳng phải đã biết tôi học ở trường nào rồi còn gì.

"Nhưng nói thế nào thì cũng vẫn phải làm bác ạ" - tôi quả quyết - "Chúng ta cần phải biết liệu các cô gái ấy có tên trong danh sách thật không. Cháu thì không nghĩ là số của họ đã tận đâu, mà để biết được chắc chắn đúng hay sai, chúng ta cần phải xem cái danh sách."

Mặc dù nói cứng vậy thôi nhưng thực sự giờ tôi cũng đang mâu thuẫn với bản thân mình lắm. Liệu tôi có quyền quyết định mạo hiểm mạng sống của người này để cứu lấy một người khác không? Một cô gái tôi không hề quen biết với một anh chàng tôi mới chỉ gặp có một lần? Và đó lại còn là một anh chàng đã chết, mặc dù ý thức được sự nguy hiểm đang rình rập nhưng vẫn đồng ý làm.

Đột nhiên chẳng có gì trở nên có nghĩa với tôi nữa. Từ sâu thẳm trong tim, tôi hiểu rằng các cô gái này chưa đến số phải chết, nhưng với việc tìm cách cứu sống nạn nhân tiếp theo, tôi sẽ tự làm lộ ra thân phận của mình, trước những giống loài mà tôi vẫn chưa dám tưởng tượng ra cái thế giới mà tôi không thể nhìn thấy, và đặt mạng sống của những người khác vào nguy hiểm. Bao gồm cả mạng sống của chính mình.

Hai vai tôi rũ xuống, bối rối nhìn bác Brendon. "Thế cháu phải làm gì bây giờ hả bác?" Tôi rất ghét cái cảm giác vô dụng lúc này của mình, nhưng bác tôi đã nói đúng. Tôi thực sự không ý thức được chuyện gì đang xảy ra và mọi ý định tốt đẹp trên thế giới này sẽ trở nên vô nghĩa nếu tôi không biết phải làm gì với chúng.

"Bác không nghĩ là cháu có thể làm được gì đâu, Kaylee à" - bác Brendon trông cũng thất vọng không kém gì tôi - "Chúng ta chưa biết vấn đề là ở chỗ nào, và cho tới khi xác định được điều đó, cháu sẽ chỉ chuốc rắc rối vào mình thôi."

Tôi đã rất cố gắng để nghĩ thoáng hơn một chút. Không vội vàng đưa ra những kết luận. Xét cho cùng, tôi cũng đâu có nắm giữ được chứng cứ cụ thể nào trong tay đâu. Tất cả những gì tôi có là một linh cảm xấu và cảm giác tội lỗi. Mà ngay cả nếu giả định của tôi có đúng đi chăng nữa thì tôi cũng không có nhiều sự lựa chọn. Tôi chỉ vừa mới phát hiện ra ngày hôm nay, rằng tôi là một bean sidhe và tôi vẫn chưa hề thử sử dụng năng lực đó một lần nào. Cũng không có gì đảm bảo là tôi có thể cứu được nạn nhân tiếp theo, cho dù họ có đang bị oan thật.

Có lẽ bác Brendon nói đúng, tôi không nên dây vào công việc của các thần chết. Bởi vì họ có liên quan gì tới tôi đâu.

Hay nói đúng hơn là chưa.

Nhưng nhỡ nó sẽ sớm liên quan tới tôi thì sao? Một bạn trong trường tôi đã chết, và không có gì đảm bảo là chuyện đó sẽ không xảy ra một lần nữa. Và nếu điều đó có thể xảy ra với bất kỳ ai, nó hoàn toàn có thể xảy ra với tôi, hay một người bạn thân nào đó của tôi.

"Nhưng nhỡ giả định của cháu là đúng thì sao? Nhỡ đúng là các cô gái ấy đã chết trước khi đến số thì sao? Cháu không thể chỉ đứng nhìn và để chuyện đó lại xảy ra lần nữa. Và một mình cháu thì không thể cứu được ai. Nhưng càng kéo nhiều người tham gia vào chuyện này sẽ chỉ càng khiến họ gặp nguy hiểm hơn mà thôi." Giống như tôi đã làm với anh Tod. Và anh Nash.

"Thế thì bác nghĩ là cháu đã có câu trả lời của mình rồi. Ngay cả nếu cháu có sẵn sàng mạo hiểm tính mạng của chính mình - và bác cũng nói luôn để cháu biết, bác sẽ không đời nào để cho cháu làm chuyện đó, chừng nào cháu vẫn còn nằm trong sự kiểm soát của bác - thì cháu cũng không có quyền mạo hiểm tính mạng của người khác."

"Chẳng nhẽ cháu cứ giương mắt nhìn một người vô tội phải chết oan như thế à?"

Bác Brendon chống hai khuỷu tay lên đùi và hít một hơi thật sâu. "Không. Còn một cách khác. Khi gã thần chết kia liên lạc lại với cháu và nếu quả thực là những cô gái kia không có tên trong danh sách thật, thì bác hứa là bác sẽ đứng ra điều tra chuyện này. Cùng với bố cháu. Với một điều kiện. Cháu phải thề là sẽ đứng ngoài chuyện này."

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì hết. Cháu có đồng ý với thỏa thuận này không?" - và không đợi nghe câu trả lời của tôi, bác lại nói tiếp - "Trước khi trả lời bác, cháu hãy nghĩ về Nash, về Tod và những người có thể sẽ gặp nguy hiểm nếu cháu vẫn cứ khăng khăng đòi tự giải quyết mọi chuyện."

Tôi thở dài. Bác ấy biết quá rõ điểm yếu của tôi là gì rồi. "Thôi được rồi. Cháu hứa sẽ báo ngay cho bác biết sau khi nhận được tin của anh Tod."

"Cảm ơn cháu. Bác biết mấy chuyện này không hề dễ dàng gì với cháu." Bác đứng dậy và đút hai tay vào trong túi quần, trong khi tôi cất mấy cái tất vào trong ngăn kéo đang mở sẵn.

"Nhưng mà sao gia đình mình cái gì không di truyền lại đi di truyền cái tiếng thét rợn người thế không biết?"

Bác Brendon cười phá lên, đứng dựa lưng vào cánh cửa. "Thế vẫn còn là may đấy. Cháu mà là nhà tiên tri thì còn khổ nữa."

"Uầy, có cả nhà tiên tri cơ ạ?"

"Nhưng hiện không còn nhiều nữa, và đa số những người này đều có năng lực siêu phàm. Nếu cháu cho rằng việc dự đoán trước được một cái chết tại một thời điểm đã là khó khăn lắm rồi thì hãy thử tưởng tượng cảm giác khi phải chứng kiến mọi điều sẽ xảy ra với tất cả những người mà cháu gặp, và không thể nào tắt đi được những hình ảnh đó."

Tôi chỉ biết rùng mình trước ý nghĩ đó. Bên ngoài kia còn có biết bao nhiêu điều tôi chưa từng biết. Sao tôi có thể không nhận ra rằng một nửa gia đình mình không phải là con người nhỉ? Nếu nhìn thấy đôi mắt với những vòng xoáy lạ kỳ kia biết đâu chừng tôi đã nhận ra?

"Sao trước đây cháu chẳng thấy mắt bác chuyển động bao giờ?"

Bác Brendon mỉm cười. "Bởi vì bác đã già và biết cách kiểm soát cảm xúc của mình. Mặc dù phải thừa nhận là không hề dễ dàng gì khi có cháu ở bên cạnh hằng ngày. Bác nghĩ đó cũng là một phần lý do tại sao bố cháu quyết định ra đi. Khi nhìn vào cháu, bố cháu sẽ nhìn thấy hình ảnh của mẹ cháu và khó có thể che giấu cảm xúc của mình. Và nếu cháu nhìn thấy đôi mắt của bố, cháu sẽ có những câu hỏi mà bố cháu chưa sẵn sàng để trả lời."

Để xem lần này bố sẽ trốn được vào đâu... "Thế bác bao nhiêu tuổi rồi ạ? Tuổi thật sự ý."

Bác Brendon tặc lưỡi và nhìn chằm chằm xuống đất. Tôi còn tưởng bác ấy sẽ không trả lời cơ, rằng tôi vừa phá vỡ một quy tắc nào đó của các bean sidhe về chuyện hỏi tuổi tác. Nhưng rồi bác ngước mắt lên nhìn tôi và khẽ cười nhẹ. "Bác cũng đang chờ xem tới lúc nào thì cháu sẽ hỏi bác câu đó. Bác vừa bước sang tuổi thứ 124, vào mùa Xuân năm ngoái."

"Ối trời ơi!" - tôi trợn tròn mắt lên nhìn bác, trong khi bác toét miệng ra cười - "Đáng ra bác phải nghỉ hưu từ 60 năm trước mới phải. Bác Val có biết không ạ?"

"Tất nhiên rồi. Và bác ấy suốt ngày lấy chuyện đó ra để trêu chọc bác không thương tiếc. Những đứa con từ cuộc hôn nhân đầu tiên của bác còn nhiều tuổi hơn cả bác Val."

"Bác đã từng kết hôn ạ?" - tôi không thể giấu được sự sửng sốt trong giọng nói của mình.

"Ở Ai-len, hơn nửa thế kỷ trước. Cứ vài thập kỷ chúng ta sẽ lại phải dọn đi nơi khác để mọi người không nhận ra là chúng ta gần như không già đi. Vợ đầu của bác mất ở Illinois 24 năm trước, và hai đứa con của bác - đều là bean sidhe - giờ đã có cháu hết rồi. Nhớ nhắc bác hôm nào bác sẽ cho cháu xem ảnh."

Tôi gật gật đầu, vẫn chưa hết choáng váng. "Uầy, thế mấy anh chị ấy tính tình có dễ chịu hơn chị Sophie không ạ?" Tôi buột miệng hỏi.

Bác Brendon khẽ nhíu mày trước câu hỏi của tôi nhưng sau đó chuyển thành một cái mỉm cười đầy thông cảm. "Thẳng thắn mà nói... thì là có. Nhưng Sophie vẫn còn trẻ. Thêm vài năm nữa chị cháu sẽ chín chắn hơn thôi."

Không hiểu sao nhưng tôi thấy nghi ngờ lắm.

Và rồi tôi chợt nhận ra một điều. "Cuộc đời đúng là trớ trêu bác nhỉ?" - tôi đứng lùi lại vài bước, nhìn bác Brendon một lượt từ đầu tới chân - "Tuổi bác gấp ba lần tuổi bác Val, nhưng trông bác vẫn trẻ hơn rất nhiều."

Bác Brendon nháy mắt, tay đặt lên nắm cửa và quay lưng rời khỏi phòng. "Bác có thể chắc chắn với cháu một điều, Kaylee ạ, bây giờ từ 'trớ trêu' không còn là cách bác Val của cháu miêu tả về khoảng cách tuổi tác đó nữa."

Thứ Năm, 20 tháng 11, 2014

Nữ thần báo tử - Tập 1: Đoạt Hồn - Chương 12

"Anh cũng vào cùng em chứ?" - tôi hỏi, khi anh Nash gạt cần số sang chế độ Đỗ, nhưng vẫn để máy nổ.

Đèn ngoài sân không đủ sáng để tôi nhìn rõ được mắt anh, nhưng tôi biết anh đang nhìn tôi. "Em có muốn anh vào cùng không?"

Tôi có muốn không nhỉ?

Một bóng người mảnh khảnh đang đứng cạnh cửa sổ trước: bác Val, một tay chống nạnh, một tay cầm cái cốc to bự tổ chảng hồi chiều. Hai bác đang đợi tôi về để nói chuyện. Hay nói chính xác hơn là để lên lớp tôi, bởi vì rõ ràng là họ không hề có ý định kể sự thật cho tôi nghe và vẫn đang đinh ninh rằng chưa có ai biết được bí mật này.

"Có, em muốn."

Nhưng không phải vì tôi cần anh ra mặt đấu tranh giùm tôi. Một mình tôi cũng có thể tự đứng ra đối chất với hai bác về cái bí mật khủng khiếp đã bị che đậy suốt ngần ấy năm trời - nếu không muốn nói là cả cuộc đời tôi.

Tôi cần một ngươi ở bên cạnh cổ vũ cho mình.

Anh Nash mỉm cười, khoe hàm răng trắng bóc, và đưa tay vặn khóa tắt máy.

Chúng tôi ra khỏi xe và anh nắm lấy tay tôi, âu yếm hôn nhẹ lên má tôi. Mặc dù biết rằng hai bác đang đợi mình trong nhà, nhưng sự đụng chạm của anh khiến tôi chỉ muốn được đứng ở đây mãi.

Tôi không bị điên. Giờ thì tôi đã chắc chắn điều dó. Và tôi không phải là người duy nhất - anh Nash cũng giống như tôi. Mặc dù vậy tôi vẫn run khi mở của bước vào trong nhà. Anh Nash đi ngay sau lưng tôi.

Bác Val đang đứng giữa nhà, mặc dù đã cố gắng nhưng vẫn không giấu được vẻ lo lắng đang hiện rõ trên khuôn mặt. Bác Brendon đứng bật dậy khỏi cái ghế bành, nhìn tôi và anh Nash thở phào nhẹ nhõm. Bác ấy lo cũng phải thôi; vì tôi đã không trả lời lại một lần nào mười hai cái tin nhắn thoại mà bác nhắn cho tôi suốt từ chiều tới giờ.

Nhưng sự nhẹ nhõm đó không kéo dài lâu. Sau khi chắc chắn là tôi vẫn còn sống, giờ thì bác ấy trông như muốn bóp cổ tôi đến nơi rồi.

Sự giận dữ của bác chuyển dần từ tôi sang anh Nash. "Thôi muộn rồi. Kaylee sẽ gặp cháu ở lễ tưởng niệm ngày mai."

Bác Val chỉ im lặng nhấm nháp cốc cà phê - mà tôi đoán là toại "cà phê" đặc biệt - và không hề có ý định nói đỡ giùm tôi lời nào.

nữ thần báo tử chương 12

Anh Nash nhìn tôi đò xét và cái nắm tay chặt của tôi với anh chính là câu trả lời. "Bác Brendon ơi, đây là anh Nash Hudson. Cháu có vài điều cần hỏi bác, và anh ấy sẽ ở lại đây cùng cháu. Nếu không cháu sẽ đi cùng anh ấy."

Đôi lông mày rậm rạp của bác nhíu lại. "Hudson à?" - bác nheo nheo mắt nhìn anh Nash đầy thăm dò, rồi đột nhiên trợn tròn hai mắt, ra chiều kinh ngạc - "Cháu là con trai của Trevor và Harmony đấy à?"

Hả? Tôi hết quay sang nhìn anh Nash lại nhìn bác Brendon. Phía bên trái tôi, bác Val đang ho sặc sụa, tay đấm ngực thình thịch. Bác ấy vừa bị sặc "cà phê".

"Hai người biết nhau ạ?" - tôi bối rối hỏi, nhưng rõ ràng mặt anh Nash trông cũng đang ngạc nhiên không kém gì tôi.

"Bác biết bố mẹ cháu" - bác Brendon nói với anh Nash - "Nhưng bác không hề biết là mẹ cháu đã quay lại thị trấn này" - vừa nói bác vừa đút hai tay vào túi quần, và dáng đứng đó khiến bác tôi trông còn trẻ hơn bình thường - "Bác rất tiếc về chuyện của bố cháu."

"Cháu cảm ơn bác" - anh Nash gật đầu. Có vẻ như anh ấy đã quá quen với hoàn cảnh này.

Kế đó, bác Brendon quay sang nói với tôi. "Bố của bạn cháu là..." Và đột nhiên bác ấy chợt hiểu ra vấn đề. Nét mặt bác tối sầm lại. "Cháu đã nói cho con bé biết."

Anh Nash lại gật đầu, nhìn thẳng vào mắt bác Brendon. "Em ấy có quyền được biết."

"Và rõ ràng là hai bác không hề có ý định kể cho cháu nghe."

Bác Val ngồi phịch xuống cái ghế gần nhất và ngửa cổ tu một hơi hết sạch cốc nước, sau đó đặt nó lên cái khay để trên bàn.

"Cũng không thể nói chuyện này là hoàn toàn bất ngờ được. Bố cháu đã đang trên đường tới đây để giải thích cho cháu nghe mọi chuyện rồi" - bác Brendon đung đưa hai cánh tay ở hai bên hông, một cách thừa thãi. Sau đó bác thở dài và tự gật đầu với bản thân, như thể vừa hạ quyết tâm làm điều gì dó - "Hai đứa ngồi xuống đi. Bác tin là cả hai có nhiều câu hỏi dành cho bác."

"Mọi ngươi có muốn uống gì không?" - bác Val chuệnh choạng đứng dậy, tay cầm cái cốc đã rỗng không.

"Có ạ" - tôi cười nịnh nọt - "Cháu cũng muốn một cốc giống như bác."

Bác Val chau mày lại - không buồn để ý tới mấy nếp nhăn trên trán của mình - sau đó từ từ đi vào trong bếp.

"Cho anh một cốc cà phê nhá" - bác Brendon gọi với theo, và ngồi phịch xuống cái ghế hoa quen thuộc, nhưng không thấy tiếng bác Val đáp lại.

Tôi ngồi xuống ghế sô-pha và anh Nash cũng ngồi xuống cạnh tôi. Trong bầu không khí yên lặng của phòng khách, tôi chợt ý thức được về sự thiếu vắng của bà chị họ. Không có người chất vấn tra hỏi tôi, hay tán tỉnh bạn trai của tôi. Cũng không nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ phòng chị ấy. Nói chung là không một tiếng động. "Chị Sophie đâu hả bác?"

Bác Brendon thở ra khó nhọc và ngả người ra sau ghế. "Chị cháu không biết gì về mấy chuyện này đâu. Chị ấy đang ngủ."

"Vẫn ngủ ý ạ?"

"Ngủ lại. Bác Val đánh thức chị cháu dậy ăn tối nhưng chị ấy hầu như chẳng ăn được gì. Sau đó lại uống mấy viên thuốc chết tiệt kia và quay trở lại giường ngủ rồi. Có lẽ bác phải đổ hết xuống toa-lét và giật nước đi thôi" - bác Brendon hạ giọng lầm bẩm cái câu cuối cùng nhưng cả anh Nash và tôi đều nghe thấy.

Riêng về khoản này thì tôi ủng hộ bác Brendon cả hai tay hai chân.

Nhưng không đủ để dập tắt sự giận dữ đang âm ỉ nãy giờ trong tôi. Tôi quay sang nhìn bác với ánh mắt đầy trách móc. "Vậy là cháu không phải là con người hả bác?"

Bác Brendon thở dài. "Cháu đúng là chẳng bao giờ vòng vo được chuyện gì."

Sắc mặt tôi vẫn không hề thay đổi, tay vẫn nắm chặt lấy tay anh Nash.

"Không, về lý thuyết mà nói chúng ta không phải con người - bác nói - "Nhưng sự khác biệt giữa hai loài là rất ít."

"Vâng, ít..." - tôi đảo tròn hai mắt - "Ngoài mỗi chuyện thấy trước được cái chết và cất tiếng thét thôi."

"Vậy là bác cũng là một bean sidhe ạ?" - anh Nash xen vào, cố gắng xoa dịu bầu không khí đang cáng như dây đàn. Ít nhất trong hai chúng tôi cũng cần có một người bình tĩnh...

"Ừ. Bố của Kaylee, em trai bác cũng vậy" - bác Brendon đưa mắt nhìn tôi và tôi có thể đoán được bác ấy sắp nói ra câu gì tiếp theo, qua ánh mắt đầy thương cảm kia của bác - "Và mẹ của cháu."

Chuyện này không liên quan gì tới mẹ tôi hết. Bởi mẹ sẽ không bao giờ nói dối tôi. "Thế còn bác Val ạ?"

"Con người" - bác Val đã tự trả lời khi bước vào trong phòng khách, hai tay hai cốc cà phê bốc khói nghi ngút. Bác cẩn thận đi qua tấm thảm trải sàn và đưa một cốc cho bác. Brendon, trước khi ngồi xuống cái ghế bành đối diện - "Và chị Sophie cũng vậy."

"Bác có chắc không ạ?" - anh Nash nhíu mày hỏi - "Có thể em ấy vẫn chưa có cơ hội để bộc lộ khả năng của mình?"

"Chị ấy cũng có mặt chỗ Meredith chiều nay mà anh" - tôi nhắc.

"À, ừ nhỉ."

"Hai bác đã biết điều đó khi con bé vừa ra đời" - bác Val lờ đi như không nghe thấy cuộc trao đổi giữa tôi và anh Nash.

"Bằng cách nào ạ?" - tôi hấp tấp hỏi.

Bác Val đủng đỉnh vắt chân sang một bên, và đưa cốc cà phê lên miệng. "Con bé đã khóc" - bác ấy nói, mắt nhìn vô định vào cái tường phía sau lưng tôi - "Một bean sidhe nữ không bao giơ khóc khi vừa sinh ra."

"Thật ý ạ?" - tôi trố mắt quay sang xác nhận lại với anh Nash, nhưng anh ấy chỉ nhún vai tỏ ý cũng không hề biết gì như tôi.

Bác Brendon nhìn vợ đầy âu yếm, sau đó quay lại nhìn hai đứa bọn tôi. "Các bean sidhe nữ có thể có nước mắt, nhưng không bao giờ hét thành tiếng thực sự cho tới khi họ cất tiếng hát cho linh hồn đầu tiên của mình."

"Không thể thế được. " Hồi bé chắc tôi phải khóc nhiều lần rồi chứ nhỉ? Cả trong đám của mẹ nữa...

OK, khi ấy tôi vẫn còn quá bé nên không nhớ được chuyện gì cả. Nhưng có một điều chắc chắn là tôi đã hét chối chết khi lao thẳng cái xe đạp từ trên vỉa hè vào bụi hồng của nhà hàng xóm, năm 8 tuổi. Và một lần nữa năm 11 tuổi, khi tôi chẳng may bứt cái khuyên tai ra khỏi lỗ tai trong lúc chải đầu. Và khi tôi bị bạn trai đá lần đầu tiên năm 14 tuổi.

Rút cuộc tôi đã có những linh cảm chết người này từ bao giờ mà không hề nhận ra vậy? Họ biết rất rõ vấn đề của tôi là ở đâu nhưng bao lâu nay vẫn vờ như không biết và đối xử với tôi như với một bệnh nhân tâm thần?

Hai má tôi nóng bùng lên vì giận dữ. Mỗi câu trả lời của bác chỉ càng mang tới nhiều câu hỏi hơn về những điều đáng ra tôi đã phải biết từ lâu. "Tại sao bác không nói cho cháu biết vậy?" Tôi nghiến chặt răng, cố gắng kiềm chế để không hét ầm lên và đánh thức chị Sophie. Tôi đã bỏ lỡ biết bao nhiêu chuyện. Phí mất bao thời gian nghi ngờ về độ tỉnh táo của trí não mình.

Trong khi cái tôi thực sự cần phải nghi ngờ lại là bản năng con ngươi của mình!

"Bác rất xin lỗi, Kaylee à. Bác cũng muốn lắm chứ" - bác Brendon nhắm mắt lại, như thể đang cố tập trung lấy lại tinh thẩn. Và khi bác mở mắt nhìn tôi một lần nữa, tôi nhận ra rằng mình tin lời bác ấy nói - "Bác đã định kể hết moi chuyện cho cháu nghe, khi cháu ở trong... bệnh viện hồi năm ngoái. Nhưng bố cháu đã yêu cầu bác không được nói gì. Mọi chuyên dù sao cũng đã xảy ra rồi, và bố cháu hy vọng rằng có thể trì hoãn thêm một chút thời gian nữa. ít nhất là cho tới khi cháu tốt nghiệp xong trung học."

Thì ra họ hy vọng tôi có thêm thời gian chính là cho việc đó! Không phải để sống, mà để có một thời niên thiếu bình thường, giống như con người. Một ý nghĩ cao cả, nhưng cách thực hiện lại hơi lỗ mãng...

"Cháu cũng hơi ngạc nhiên là bác có thể giấu chuyện này lâu thế đấy!" - tôi nhoài người ra sát mép ghế, tay anh Nash vẫn đang nắm chặt lấy tay tôi. Anh là lý do duy nhất khiến tôi vẫn ngồi yên được trên ghế, thay vì nhảy dựng lên gào thét ầm ỹ cho thỏa cơn giận dữ đang cháy phừng phừng trong đầu nãy giờ - "Bác nghĩ tới khi nào thì cháu mới gặp một người sắp chết vậy?"

Bác Brendon nhìn tôi đầy đau khổ. "Hầu hết các thanh thiếu niên đều không phải chứng kiến cảnh đó. Bọn bác đã hy vọng rằng cháu cũng sẽ nằm trong số may mắn ấy, và cứ kéo dài thời gian chờ đợi. Bố cháu sẽ là người giải thích mọi chuyện với cháu. Khi cháu đã sẵn sàng."

"Thế theo bác thì khi nào cháu mới sẵn sàng đây? Cháu đã sẵn sàng từ năm ngoái rồi, khi cháu nhìn thấy một em bé đầu trọc lốc ngồi trên chiếc xe lăn, được mẹ đẩy đi trong khu trung tâm mua sắm và bóng đêm đang bao trùm lấy người em ấy! Hai bác đang đợi bố cháu sẵn sàng thì có."

"Con bé nói đúng đấy, anh Brendon ạ" - bác Val ngả người ra sau ghế, hai chân bắt chéo lại đầy duyên dáng. Tôi im lặng chờ đợi nhưng thay vì nói tiếp, chỉ thấy bác ấy đưa cốc cà phê lên miệng.

"Tại sao ngay từ đầu mọi người đã giấu cháu bí mật này?"

"Bởi vì cháu..." - bác Val lại mở miệng, nhưng đã bị chồng cắt ngang bằng một cái nhìn nghiêm nghị.

"Điều đó thì phải để cho bố cháu giải thích."

"Đâu phải bố cháu không có thời gian! " - tôi phẫn nộ kêu lên - "Bố cháu có tận 16 năm cơ mà."

Bác Brendon gật đầu và tôi đọc được nỗi ân hận trên nét mặt bác ấy. "Bác biết chứ, cả bố cháu cũng biết. Nhất là khi cháu đã phải chịu nhiều tổn thương như thế để tìm ra sự thật..." - bác liếc sang nhìn anh Nash như muốn biện minh - Bác nghĩ người lớn đã sai khi chờ đợi lâu như thế. Nhưng sáng mai là bố cháu sẽ có mặt ở đây rồi, và bác sẽ không làm thay công việc của bố cháu. Đây là câu chuyện mà bố cháu cần phải kể."

Câu chuyện ư? Tôi tưởng chỉ là một lời giải thích đơn giản thôi chứ, còn có cả một câu chuyện đằng sau cơ à?

"Bố cháu sẽ đến thật ạ?" - tôi sẽ chỉ tin khi nhìn thấy bố bằng chính mắt của mình.

Bố tôi đang có những câu trả lời mà ở đây không ai muốn nói cho tôi nghe. Và chỉ khi có biến cố lớn như thế này xảy ra ông mới chịu quay trở lại Mỹ. Bố không quay về để gặp tôi. Bố quay về để sửa chữa lại hậu quả mà mình để lại, trước khi bác dâu tôi tự đứng ra làm.

Bác Brendon khẽ nhăn mặt trước sự hoài nghi của tôi - chắc bác ấy đọc được điều đó từ các vòng xoáy đang xoay tròn trong mắt tôi. "Bác đã gọi cho bố cháu chiều hôm nay..."

"Chính bác đã gọi cho bố cháu" - bác Val chữa lại - "Bác đã dọa nếu bố cháu không chịu lên máy bay ngay lập tức, bác sẽ..."

"Em uống đủ rồi đấy" - bác Brendon đứng bật dậy và giật lấy cái cốc trên tay vợ, làm bác Val bất ngờ không kịp phản ứng - "Anh sẽ pha cho em cốc cà phê mới" - sau đó bác cầm cốc đi vào trong bếp, không quên quay ra giải thích với anh Nash - "Bác xin lỗi. Vợ bác vẫn chưa quen được với mấy chuyện này. Bác ấy đang rất lo lắng cho Sophie và Kaylee, và bác ấy cũng là bạn của mẹ Meredith Cole."

Hai bác ấy chỉ là bạn cùng tập thể dục thôi mà, đâu phải là chị em sinh đôi gì đâu. Và tôi chưa bao giờ thấy bác Val uống quá một ly rượu, bởi vì bác ấy nói trong rượu chứa quá nhiều calo.

Anh Nash gật gù. "Mẹ cháu chắc cũng buồn khi biết tin này."

Ờ, nhưng tôi dám cá là cô ấy không trầm mình vào rượu brandy như thế này...

"Mẹ cháu dạo này thế nào?"

"Mẹ cháu vẫn chưa quên được bố cháu" - anh Nash nhìn xuống bàn tay đang nắm tay lấy tay tôi, rõ ràng không hề thoải mái khi nói về gia đình mình.

Nét mặt bác Brendon dịu lại, nhìn anh đầy thông cảm. "Tất nhiên rồi."

Sau đó bác đi vào trong bếp và câu chuyện giữa chúng tôi tạm thời bị gián đoạn.

Tôi cũng không biết phải xóa tan bầu không khí ngượng nghịu này như thế nào, nên chỉ biết cúi mặt nhìn chằm chằm xuống thảm. Anh Nash cũng vậy.

Nhưng bác Val thì biết. "Cô ấy chắc chắn sẽ không như vậy." Hai tay bác ấy thả thõng thượt sang hai bên thành ghế. Chưa bao giờ tôi thấy bác ấy trông... thiếu sức sống như thế này.

"Mẹ cháu ý ạ?" - anh Nash bối rối hỏi lại, nhưng tôi biết bác ấy đang nói về ai. Bác ấy đang nói về mẹ tôi.

"Không như thế nào ạ?" - tôi vội tò mò hỏi lại. Trưóc giờ chẳng ai chịu nói về mẹ trước mặt tôi.

"Nếu đổi lại là cô ấy, chắc cô ấy đã kể hết mọi chuyện với cháu rồi. Nhưng chú Aiden lại không dám đối mặt với điều đó. Chú ấy không được mạnh mẽ như cô ấy" - sự căng thẳng trong ánh mắt bác Val nhìn tôi khiến tôi hơi chột dạ - "Bác chưa bao giờ gặp ai mạnh mẽ như Darby. Bác đã luôn ao ước được như cô ấy cho tới khi..."

"Valerie!" - bác Brendon đang đứng ở bậc cửa, trên tay là cốc cà phê mới pha - mà tôi đoán là không có rượu trong đó.

"Cho tới khi làm sao cơ ạ?"

"Không có gì. Bác cháu đang không biết là mình đang nói gì đâu" Bác Brendon thở dài, đặt cốc nước xuống bàn - mà không cần tấm lót cốc - rồi bước thẳng tới chỗ bác Val đang ngồi và cúi xuống dìu vợ đứng dậy.

Mặc dù hai chân bác Val có vẻ hơi lảo đảo thật nhưng ánh mắt trông vẫn rất tỉnh táo khi thẳng thắn đón nhận cái nhìn trách cứ của chồng. Và không hề có ý định rút lại những gì mình vừa nói. Rõ ràng bác Val ý thức được rất rõ bản thân đang nói gì.

"Bác phải đưa bác gái đi nghỉ đây. Rất vui được gặp cháu, Nash. Cho bác gửi lời chào mẹ nhé." Sau đó bác nhìn tôi và liếc ra phía cửa.

Có vẻ như giờ thăm viếng tới đây là kết thúc rồi.

"Bác Brendon ơi?" - tôi có một câu hỏi mà không thể chờ được đến lúc gặp bố, và tôi muốn được nắm tay anh Nash khi nghe câu trả lời đó.

Bác Brendon ngập ngừng dừng lại, bác Val dựa đầu vào vai chồng, hai mắt nhắm nghiền, "Ơi?"

Tôi hít một hơi thật sâu. "Tại sao bác Val lại nói cháu đang sống bằng thời gian đi mượn ạ?"

"Cháu đã nghe thấy hai bác nói chuyện lúc chiều nay hả?"

Tôi gật đầu, và siết chặt lấy tay anh Nash.

Một nỗi đau đớn khẽ thoảng qua khuôn mặt bác Brendon, trước khi bác gượng cười và xốc bác Val đứng thẳng lên. "Đó chính là một phần của câu chuyện mà bố cháu sẽ phải nói cho cháu biết, cố gắng kiên nhẫn thêm một chút nữa và đợi để nghe từ bố cháu. Hãy tin bác, bác Val không biết bản thân đang nói gì đâu."

Tôi thở dài đầy thất vọng. "Vâng." Tôi hiểu rằng đó là tất cả những gì tôi có thể nghe được từ bác Brendon ngày hôm nay. Cũng may là sáng mai thôi bố sẽ có mặt ở đây, và lần này tôi sẽ không để cho bố đi mà không trả lời hết mọi câu hỏi của tôi.

"Hãy cố ngủ một chút đi Kaylee. Cháu nữa, Nash ạ. Ngày mai hai đứa còn phải tham gia buổi lễ tưởng niệm của Meredith nữa, sẽ mệt mỏi lắm đấy."

Hai chúng tôi gật đầu, và bác Brendon bế bổng bác Val lên tay - người đã đang say giấc nồng từ bao giờ - và đi về phía cuối hành lang.

"Uầy" - anh Nash khẽ huýt sáo khi tôi ngả người ra ghế sô-pha nhìn anh - "Bác em đã uống bao nhiêu thế?"

"Cũng khó nói. Bình thường bác ấy ít uống lắm, vì thế chỉ cần uống hơi nhiều một chút là bác ấy đã nằm thẳng cẳng rồi. Mà bác ý lại còn bắt đầu uống từ chiều nay cơ."

"Mỗi khi buồn là mẹ anh lại nướng bánh. Có những tuần anh chỉ toàn ăn bánh ngọt và uống sữa sô-cô-la."

Tôi toét miệng cười. "Để em đổi cho anh." Bác Val nhà tôi đến một miếng bơ còn chẳng dám ăn, nói gì đến bánh ngọt và sô-cô-la. Lý thuyết của bác ấy là việc không biết làm bánh đã giúp bác ấy tiết kiệm được hàng ngàn calo mỗi tháng.

Lý thuyết của tôi là với tổng số brandy bác ấy uống vào bụng suốt 8 tiếng vừa rồi, đáng ra bác ấy đã có thể ăn nguyên một khay bánh ngọt.

"Anh thích bánh ngọt mà. Em cứ ở lại đây với bác em thôi."

"Ờ, em cũng đoán thế."

Anh Nash đứng dậy, và tôi đi theo anh ra ngoài cửa, ngón tay vẫn đan chặt vào tay anh. "Anh phải trả lại xe cho anh Scott, trước khi anh ấy báo cảnh sát." Tôi tiễn anh ra ngoài và khi chúng tôi dừng lại trước cửa xe, tôi vòng tay ôm lấy eo anh. Được thoải mái ôm anh như thế này thật là thích.

"Anh Nash ơi." Tôi đặt hai tay lên vai anh.

"Ừmm?"

Tôi khẽ đẩy anh ra, mắt anh vẫn không rời khỏi mắt tôi, nhìn tôi say đắm, các vòng xoáy trong mắt anh đang xoay tròn dữ dội. Liệu có phải vì chúng tôi cùng một giống loài nên mới nảy sinh những ham muốn không sao cưỡng lại được như thế này không?

Tim tôi chợt đập chậm hẳn lại và nhói đau. Liệu anh có thích tôi thật không hay đây chỉ là tác động của hoóc-môn khi hai ngươi cùng một giống loài gặp nhau? Nếu tôi là con người, liệu anh có còn muốn tôi nữa không?

Mà điều đó cũng chẳng quan trọng. Tôi đâu phải là con người. Anh Nash cũng vậy.

"Anh có muốn em qua đón anh ngày mai không?"

Anh Nash nhíu mày bối rối trước sự thay đổi đề tàỉ đột ngột của tôi. Sau đó anh hít một hơi thật sâu, các vòng xoáy trong mắt anh cũng đã quay chậm lại và anh xoay người đứng dựa lưng bên cạnh tôi. "Còn bố em thì sao?"

"Bố em có thể tự lái xe."

"Anh tưởng em sẽ không muốn đi, nhất là khi bố em về nhà như thế này."

"Em đi chứ. Và em sẽ kéo cả bố và bác mình đi cùng."

Anh Nash nhướn mày, vòng một tay qua eo tôi. "Tại sao?"

"Bởi vì nếu quả thực có tay thần chết nào đó đang nhắm tới các cô gái trẻ, chắc chắn hắn sẽ không cưỡng lại được cám dỗ và mò tới giảng đường ngày mai. Và càng nhiều bean sidhe xuất hiện ở đó, cơ hội một trong mấy người chúng ta gặp được hắn sẽ càng cao, đúng không anh?"

"Về lý thuyết thì là như thế" - anh Nash nhăn nhó nhìn tôi, và tôi đoán ngay là sẽ có một từ "nhưng" đi kèm theo đó - "Nhưng Kaylee này..." - Tôi nhe răng cười thích thú vì vừa đoán đúng được một chuyện không liên quan gì tới cái chết - "...chuyện đó sẽ không xảy ra nữa đâu. Không nhanh như vậy đâu. Lại càng không thể ở cùng một địa điểm."

"Anh quên rồi à, ba vụ liên tiếp xảy ra trong ba ngày. Và lần nào cũng xảy ra ở những nơi tập trung nhiều thanh thiếu niên trẻ. Buổi lễ tưởng niệm ngày mai sẽ là buổi tập trung lớn nhất của chúng ta trong cùng một giảng đường, kể từ lễ tốt nghiệp năm ngoái. Vì thế khả năng hắn sẽ chọn một người trong số đó là rất cao."

"Nếu hắn làm như vậy thật thì sao? Em định sẽ làm gì?" - anh Nash hạ giọng nói khá gay gắt, không quên liếc vội ra sau vai tôi xem có ai không. Rõ ràng đằng sau sự nổi giận bất ngờ này của anh thực chất là một nỗi lo sợ.

Tôi biết đáng ra tôi cũng phải cảm thấy sợ hãi mới phải. Và sự thực là tôi cũng sợ lắm chứ. Riêng cái ý nghĩ về việc ngoài kia, các thần chết đang ở nhan nhản khắp nơi thu lượm các linh hồn, cũng đủ khiến cho bụng tôi chộn rộn và lồng ngực thắt lại rồi. Và việc đi tìm một trong vô vàn những thần chết đó lại càng... điên hơn.

Nhưng không điên bằng việc đứng yên nhìn một cô gái vô tội khác phải chết. Tôi sẽ ngăn chặn điều đó.

Tôi nhìn anh Nash, cố tình để cho anh ấy đọc được sự quyết tâm đó qua những vòng xoáy đang quay đều trong mắt mình.

"Không được!" - anh lại ngước lên nhìn ra sau lưng tôi rồi cúi xuống nhìn tôi - "Em đã nghe thấy những gì anh Tod nói rồi đấy" - giọng anh rất gay gắt - "Bất kỳ thần chết nào dám đánh cắp những linh hồn không được phép cũng sẽ không ngần ngại lấy đi linh hồn của một trong chính chúng ta."

"Chúng ta không để đứng yên nhìn anh ta giết thêm người nào nữa" - tôi rít lên, không kém phần gay gắt. Nhưng trong lòng thầm lo sợ rằng nếu chúng tôi cứ liên tục tranh cãi như thế này sớm muộn gì cũng sẽ tạo ra sự xa cách về tình cảm giữa hai đứa.

"Chúng ta đâu có sự lựa chọn nào khác đâu em" - anh nói. Tôi mở miệng định cãi lại nhưng anh đã nhanh hơn tôi một bước - "OK, nghe này, anh không muốn phải tranh cãi với em về chuyện này ngay lúc này. Riêng việc em phát hiện ra mình không phải là con người cũng đã quá đủ cho ngày hôm nay của em rồi. Nhưng còn rất nhiều điều em chưa hiểu hết về thế giới này và anh tin rằng bác của em sẽ sớm giải thích cho em nghe thôi." Nói xong anh Nash thở dài và đứng dựa lưng vào xe, hai mắt nhắm lại. Và khi anh mở mắt ra nhìn tôi, tôi nhận thấy sự quyết tâm trong mắt anh giờ đã giống như của tôi.

"Chúng ta có thể cùng nhau làm gì đây?" - vừa nói anh vừa đưa tay chỉ qua chỉ lại giữa tôi và anh - "Phục hồi lại một linh hồn? Nó không đơn gỉản như em nghĩ đâu. Ngoài cái tỷ giá trao đổi, còn có nhiều rủi ro khác."

"Rủi ro gì cơ ạ?" Không lẽ tỷ giá trao đổi - một mạng đổi một mạng còn chưa đủ tệ hay sao? Tôi dựa lưng ra đằng sau, một cảm giác bất an chạy dọc xương sống. Nếu như câu trả lời sau đây của anh Nash cũng lạ lùng và kỳ quặc y như lúc tôi phát hiện ra mình là một bean sidhe thì đúng là tôi cần phải dựa vào xe của anh Carter thật, nếu không muốn ngã lăn quay ra đất vì sốc.

Anh Nash nhìn tôi và các vòng xoáy trong mắt anh hiện lên duy nhất một điều: Sự sợ hãi. "Bean sidhe và thần chết không phải là loài duy nhất tồn tại ngoài kia, Kaylee ạ. Vẫn có nhiều giống loài khác mà anh không biết phải gọi tên như thế nào. Những loài mà em sẽ không bao giờ muốn phải nhìn thấy, chứ đừng nói là để bị nhìn thấy."

Từng lời nói của anh khiến toàn thân tôi nổi hết da gà vì sợ. OK, còn hơn cả sợ ý. Nhưng vẫn khá mơ hồ. "OK, thế mấy cái bóng ma đáng sợ đó đang ở đâu?"

"Đa số chúng đều đang ở Cõi m."

"Và nơi đó là ở đâu?" - tôi khoanh hai tay trước ngực, một bên khuỷu tay đụng vào gương xe của anh Carter - "Bởi vì chuyện của anh nghe cứ như cuộc phiêu lưu của Peter Pan ý." Lời châm biếm của tôi chỉ là cái mặt nạ che đậy cho nỗi kinh hoàng đang xâm chiếm lấy cơ thể tôi. Sẽ dễ đàng hơn cho tôi để phủ nhận về sự tồn tại của một thế giới khác nếu tôi chưa phát hiện ra mình không phải là con người.

"Chuyện này không đùa đâu, Kaylee ạ. Cõi m vẫn luôn tồn tại cùng với chúng ta nhưng lại không hoàn toàn ở đây. Nó bám rễ vào thế giới của chúng ta, nhưng ở sâu dưới lòng đất mà con ngươi không thể nhìn thấy được. Anh nói thế em có hiểu không?"

"Cũng không hiểu lắm" - tôi lí nhí thừa nhận, chẳng còn tâm trạng nào để mà châm biếm nữa - "Mà làm sao chúng ta biết được về sự tồn tại của Cõi m và... mấy người Cõi m nếu chúng ta không thể nhìn thấy họ?"

Anh Nash nhíu mày lại. "Chúng ta có thể nhìn thấy họ - chúng ta đâu phải là con người. Nhưng chỉ khi em cất tiếng hát cho một linh hồn nào đó. Và đó cũng là lúc duy nhất bọn họ có thể nhìn thấy em."

Đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện. Cái bóng sột soạt trong con hẻm khi tôi khóc than cho chị Heidi Anderson. Cái bóng chuyển động khi khúc hát linh hồn cho Meredith đang chực thoát ra khỏi cổ họng tôi. Tôi đã nhìn thấy cái gì đó, kể cả khi chưa hề cất tiếng khóc than thực sự.

Đó là lý do tại sao bác Brendon dặn tôi phải cố giữ nó ở bên trong. Bởi bác lo sợ rằng tôi sẽ nhìn thấy quá nhiều thứ không nên nhìn.

Và rằng quá nhiều thứ ấy sẽ nhìn thấy tôi.

Thứ Ba, 18 tháng 11, 2014

Nữ thần báo tử - Tập 1: Đoạt hồn - Chương 11

"Liên quan đến tỷ giá trao đổi đúng không?" - tôi nghe thấy tiếng thần chết Tod hỏi mình nhưng người cứ đơ ra, không sao mở miệng trả lời được.

Khi thấy tôi không trả lời, anh Nash gật dầu.

Gã thần chết nhún vai và ngả người ra sau ghế. "Ông và tôi đều quá hiểu luật chơi rồi còn gì. Một mạng đổi một mạng."

Anh Nash nhướn lông mày như muốn hỏi xem tôi có ổn không. Tôi gật đầu, cố gắng tập trung lấy lại tinh thần, trong khi anh Nash khoanh tay đặt lên bàn và nhoài người về phía anh Tod. "Nhưng đấy là sự trừng phạt cho việc cứu một người có tên trong danh sách của ông thôi, đúng không? Một ngươi đã đến số phải chết."

"Mấy người đâu có "cứu" gì ai" - anh Tod quắc mắt nói, xem ra bọn tôi đã điểm trúng huyệt của tay này rồi - " Mấy người đi đánh cắp các linh hồn thì đúng hơn, và làm chậm lại cái việc mà sớm muộn gì rồi cũng vẫn xảy ra. Chưa kể nó còn khiến cho ca làm của tôi bị chậm hẳn lại so với lịch trình đã được đặt ra, mà hậu quả là những cơn nổi giận lôi đình của ông chủ. Mấy người có biết mỗi lần chậm trễ như thế có bao nhiêu loại giấy tờ liên quan cần giải quyết không? Tỷ giá trao đổi như thế cũng là hợp lý lắm rồi."

"Tôi đâu có..." - anh Nash mở miệng, nhưng đã bị anh Tod cắt ngang.

"Và trên tất cả, việc làm đó là phạm luật. Vì thế phải phạt là đúng rồi."

"Nhưng sự trừng phạt đó có áp dụng với trường hợp bọn em cứu một ngươi chưa đến số phải chết không?"

Trán anh Tod nhăn tít lại vì bối rối, nhưng chỉ vài giây sau nét mặt anh ta đã lập tức thay đổi, mặt lạnh băng như tiền. "Những chuyện vớ vẩn như thế không xảy ra ở đây..

"Thôi nào, Tod" - anh Nash nghiêm mặt nhìn gã thần chết - "Ông nợ tôi sự thật."

Nhưng anh Tod vẫn nói tiếp như thể chưa hề bị anh Nash xen ngang - "...và ngay cả nếu nó có xảy ra đi chăng nữa thì mấy ngươi cũng không bao giờ biết được, bởi vì chẳng thằng thần chết nào lại đi thừa nhận là mình đã bắt nhầm một linh hồn cả."

"Tụi em đâu có nói về chuyện bắt nhầm" - tôi giật mình ngẩng lên khi thấy cửa nhà ăn bật mở, bà mẹ đi trước, ba đứa con líu ríu đi sau. Phải tới khi ấy tôi mới chợt nhớ ra rằng bọn tôi đang bàn về những vấn đề vô cùng kỳ quặc ở một nơi công cộng.

"Thế còn cái danh sách thì sao? Chẳng phải nó sẽ chứng minh được khi ai đó chưa đến số phải chết à?" - anh Nash hạ giọng hỏi, ý thức rất rõ rằng trong phòng bây giờ không phải chỉ có ba người chúng tôi.

"Được chứ, nhưng mấy người sẽ chẳng bao giờ chạm tay được vào cái danh sách đó đâu. Mà ngay cả nếu có lấy được thì cũng đã quá muộn. Hình phạt có lẽ cũng đã được thực hiện xong rồi."

"Ý anh là thần chết sẵn sàng lấy đi mạng sống của một người vô tội để trao đổi với một linh hồn mà đáng ra ngay từ đầu họ đã không được phép bắt á?" - tôi phẫn nộ kêu lên. Đến cái chết mà họ cũng định đem ra để trao đổi như một thứ hàng hóa thế này ư?

nữ thấn báo tử chương 11

"Không" - anh Tod miễn cưỡng gật đầu - "Về lý thuyết, sự trừng phạt ấy không áp dụng cho những trường hợp như vậy. Nhưng giữa lý thuyết và thực tế thường không bao giờ giống nhau, nhất là khi có liên quan tới cái chết. Vì thế, ngay cả nếu hai người có lấy được đúng danh sách, và chỉ ra được... sai lầm của thần chết thì khi ấy có lẽ một linh hồn vô tội cũng đã bị mang đi rồi. Hoặc linh hồn của một trong hai ngươi."

Tôi không thể không nhận ra là anh ta đã vừa gạt hai đứa tụi tôi ra khỏi danh sách các linh hồn "vô tội."

"Vậy là nói thế nào thì chúng ta cũng thua" - tôi thất vọng giơ tay kêu trời và đổ phịch người ra sau ghế, hai mắt nhắm chặt lại.

"Mà mấy chuyện này là sao?" - anh Tod hỏi. Tôi mở mắt ra và thấy anh ấy đang nhìn tôi đầy... quan tâm chăng? - "Hai người đang định cứu ai thế?"

"Chưa biết. Có thể chẳng ai cả." - anh Nash lấy dĩa chọc nốt miếng bánh cuối cùng, sau khi đã gạt hết sô-cô-la sang một bên - "Gần đây có mấy cô gái đã chết trong khu vực của tụi tôi, và Ka..- anh ngừng lại, quyết định bỏ qua tên của tôi vào giây cuối cùng - "Cô ấy..." — anh hất hàm chỉ về phía tôi - "...nghĩ cái chết của họ có gì đó khả nghi."

"Thế à?" - gã thần chết trẻ tuổi đẹp trai đột nhiên tươi tỉnh hẳn lên, khẽ nhếch môi hỏi tôi - "Khả nghi chuyện gì?"

"Họ đều vẫn còn rất trẻ. Họ đều rất xinh. Họ đều chết cùng một kiểu. Họ đều không có vấn đề gì về sức khỏe. Và họ lần lượt qua đời cách nhau có một ngày" — vừa nói tôi vừa giơ ngón tay lên để tính các luận điểm của mình. Sau đó tôi chìa năm ngón tay của mình ra trước mặt anh Tod - "Anh hãy thử chọn lấy một đi. Nhưng dù có giải thích thế nào thì cũng có quá nhiều sự trùng hợp. Không thể chuyện cả ba người này đều đã tận số được, và em không quan tâm tên của họ nằm ở danh sách nào."

Sự hứng thú đang hiện rõ trong mắt anh Tod chứng tỏ tôi đã thu hút được sự chú ý của anh ấy. "Em cho rằng họ bị giết à?"

Tôi giậm giậm một chân trên sàn, cố nghĩ xem nên lý giải chuyện này như thế nào cho hợp lý. "Em cũng không biết nữa. Cũng có thể, nhưng bằng cách nào? Ngoại trừ người đầu tiên, hai ngươi còn lại đều chết ở nơi đông người và các nhân chứng có mặt ở hiện trường đều khẳng định là không thấy có điểm gì khả nghi. Họ chỉ đơn giản là ngã gục xuống mà không có bất cứ một lời báo trước nào."

"Tất nhiên là có nhiều cách để khiến điều đó xảy ra" - anh Tod hơi nhổm người dậy, kéo ghế vào sát gần bàn rồi lại ngồi xuống - "Nhưng kể cả nếu họ có bị giết thật thì cũng chẳng thay đổi được điều gì. Mỗi ngày đều có danh sách các nạn nhân chết do bị sát hại. Tôi mới chỉ nhận được một trường hợp trong suốt hai năm qua. Nhưng các thần chết tiền bối thì nhận được hằng tuần."

Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. "Ý anh là họ còn lên danh sách những ai sẽ bị sát hại á?" Nỗi kinh hoàng đã lấn át hết mọi lo lắng và lòng quyết tâm nãy giờ đang đánh nhau trong đầu tôi. Giết người đâu thể gọi là một phần của trật tự tự nhiên được?

Anh Tod lắc đầu. "Con người sớm muộn gì cũng phải chết, nhưng chết như thế nào thì có nhiều cách. Bao gồm cả việc bị sát hại."

Tôi quay qua nhìn anh Nash, rưng rưng nước mắt. "Rốt cuộc tại sao anh lại đưa em đến đây? Nếu đã không thể thay đổi được điều gì, thì tại sao em lại cần phải nghe mấy chuyện này cơ chứ?"

Anh Nash nắm lấy tay tôi. "Cô ấy vẫn chưa quen với việc để cho họ ra đi." Anh nói, và anh Tod gật gật dầu ra vẻ ta đây cũng hiểu.

"Anh thì biết cái gì mà gật?" - tôi cao giọng nạt nộ, mặc dù trong lòng biết thừa là mấy chuyện này cũng chẳng phải là lỗi của thần chết. Và rằng đáng ra tôi phải thấy sợ thần chết mới phải - "Anh kiếm sống bằng cách tước đi cuộc sống của người khác mà. Đối với anh, cái chết chỉ là chuyện xảy ra hàng ngày thôi."

Mặt anh Nash trông hả dạ thấy rõ khi nghe những lời vừa rồi của tôi. "Giờ em nghe ấanh ấy nói cứng vậy thôi, chứ mới đầu anh ây cũng gặp nhiều khó khăn với chuyện đó lắm."

"Coi chừng đấy, Hudson!" - anh Tod gầm lên, đôi mắt màu xanh biếc bỗng trở nên lạnh như băng.

Nhưng anh Nash vẫn không hề nao núng, trái lại càng tỏ ra thích thú hơn là đằng khác. "Kể cho cô ấy nghe về bé gái đó đi."

"Ông có đang bị rối loạn ở chỗ nào không thế? Hay là dây thần kinh của ông ở đây có vấn đề..." - vừa nói anh Tod vừa chỉ vào đầu anh Nash - "... nên không thể câm miệng lại được?"

"Bé gái nào thế ạ?" - tôi lờ đi như không nhìn thấy cơn giận dữ của một thần chết và nụ cười nửa miệng đầy thỏa mãn của một bean sidhe.

"Chuyện đó sẽ giúp cho cô ấy hiểu được ra vấn đề" - anh Nash nói tiếp, khi thấy anh Tod không hề có ý định trả lời.

"Hiểu cái gì cơ?" - tôi hết nhìn người này lại quay sang nhìn người kia. Cuối cùng, anh Tod thở dài, mắt vẫn hầm hề nhìn anh Nash như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Hắn chỉ đang tìm cách biến tôi thành một thằng ngu thôi" - gã thần chết làu bàu nói — "Nhưng tôi còn biết nhiều chuyện khác còn tệ hơn về ông đấy, đồ đánh cắp linh hồn. Vì thế hãy nhớ cho kỹ, trước khi ông định mở miệng linh tinh vào lần sau."

Anh Nash nhún vai, rõ ràng chẳng mảy may lo lắng trước lời đe dọa kia. Anh Tod quay hẳn ghế sang, ngồi đối diện thẳng với tôi. "Ban đầu, anh không hề thích công việc của mình. Mấy chuyện này thật vô nghĩa và buồn, và đôi khi thậm chí cảm thấy sai trái. Có một lần anh đã từ chối không làm theo nhiệm vụ được giao và suýt nữa thì bị xóa sổ. Anh nghĩ đấy là những gì cậu ta muốn kể cho em nghe."

Anh Nash gật gù, nhưng tôi vẫn còn nhiều câu hỏi cần đặt ra với anh Tod. "Tại sao anh lại từ chối không làm theo nhiệm vụ?"

Anh Tod thở dài đầy thất vọng. Nhưng cũng có thể là vì xấu hổ. "Khi đó anh đang làm việc tại viện dưỡng lão, và cô bé đó đi cùng bố mẹ tới thăm bà ngoại. Cô bé bị mắc nghẹn khi ăn cái xúc xích mà bà bạn cùng phòng của bà ngoại cho, và đáng ra cô bé ấy phải chết. Tên cô bé có trong danh sách - chính thức. Nhưng khi thời điểm đó đến, anh đã không thể làm được điều đó. Cô bé mới có 3 tuổi. Vì thế khi cô y tá xuất hiện và cấp cứu cho cô bé, anh đã để cho cô bé sống."

"Vầ rồi chuyện gì đã xảy ra ạ?" - trái tim tôi đau đớn thay cho bé gái đó, và cho anh Tod, người phải làm một công việc mà tôi khó có thể thông cảm cùng được.

"Ông chủ của anh đã nổi giận lôi đình khi thấy anh quay trở lại mà không mang theo linh hồn của cô bé đó. Ông ây đã lấy mạng của bà ngoại cô bé để thế vào, và khi có một linh hồn làm tốt ở bệnh viện, ông ấy đã không chọn anh, mà chọn một người khác" - nỗi giận dữ sục sôi trong mắt anh - "Anh bị kẹt ở viện dưỡng lão đó thêm gần 3 năm nữa, trước khi được chuyển tới đây. Khó có thể biết bao giờ anh mới được thăng chức lần nữa."

"Nhưng anh không cảm thấy cái giá đó cũng xứng đáng à?" - tôi hỏi tiếp - "Người bà ấy dù sao cũng đã sống gần hết cuộc đời rồi, nhưng cuộc đời của cô bé đó mới chỉ bắt đầu. Anh đã cứu mạng cô bé ấy!"

Anh Tod lắc lắc đầu, làm mấy lọn tóc xoăn lòa xòa trước trán. "Đó không phải là một sự trao đổi công bằng. Từ giây phút đáng ra cô bé phải chết, cô bé đó đã sống bằng thời gian đi mượn. Thời gian của bà ngoại. Khi em thực hiện một cuộc trao đổi, điều em làm chính là hoán đối ngày chết của người này với người khác. Cô bé đó đã qua đời 6 tháng sau đó, vào đúng cái ngày mà ban đầu bà ngoại cô bé đã được lên lịch là sẽ ra đi."

Tôi không sao cầm được nước mắt. "Sao anh có thể chịu đựng được mấy chuyện này?" Tôi cầm lấy cái giấy ăn anh Nash vừa đưa cho và lau nước mắt, cũng may hôm nay tôi đã không chải quá nhiều mascara.

Anh Tod liếc nhìn anh Nash, nét mặt anh ấy dịu lại khi quay sang nhìn tôi. "Giờ anh đã quen rồi nên cũng thấy dễ dàng hơn. Nhưng đáng ra khi ấy anh cần phải tin tưởng vào sự chính xác của cái danh sách. Nó giống như kịch bản của một vở kịch vậy - các diễn viên phải thực hiện chính xác từng lời nói và hành động viết trong kịch bản và vở kịch chỉ có thể diễn ra thuận lợi nếu không có ai làm trái với kịch bản."

"Nhưng chuyện đó có xảy ra đúng không anh?" - tôi vo viên cái giấy ăn lại thành một cục - "Kể cả nếu cái danh sách đó có luôn đúng thì những người chết đi chưa chắc đã đúng với danh sách. Thần chết hoàn toàn có thể không tuân theo danh sách, giống như anh đã làm với cô bé kia còn gì."

Anh Nash nhấp nhổm trên ghế nói xen vào, trước khi anh Tod kịp trả lời. "Em nghĩ mấy bạn đó đã chết thay cho những người thực sự có tên trong danh sách à? Không lẽ họ chỉ là vật trao đổi?"

Tôi lắc đầu. "Ba ngươi trong ba ngày cơ mà anh. Làm gì có chuyện trùng hợp như thế. Nhưng nếu anh Tod có thể làm trái bằng cách không bắt đi linh hồn, thì liệu một thần chết khác có thể làm trái bằng cách lấy đi thêm một linh hồn không? Thậm chí ba?"

"Không đâu" - anh Tod quả quyết lắc đầu - "Không bao giờ có chuyện đó. Ông chủ sẽ phát hiện ra ngay nếu ai đó giao nộp thừa ra ba linh hồn."

Tôi nhướn một bên lông mày lên nhìn anh. "Điều gì khiến anh cho rằng người đó sẽ giao nộp ba linh hồn đó ra?"

"Em không biết mình đang nói gì đâu. Đó là điều không thể." - Anh Tod cau có nói.

"Có một cách để biết" - anh Nash nói - "Ông nói đúng, bọn tôi không thể lấy được danh sách đó. Nhưng ông thì có thể."

"Không" - anh Tod đứng bật dậy khỏi ghế. Từ phía bàn đối diện, bà mẹ trẻ cùng ba đứa con lập tức ngẩng mặt lên nhìn anh, cậu bé còn đang bôi kem nhoe nhoét hai bên miệng.

"Ngồi xuống đi!" - anh Nash rít qua kẽ răng.

Anh Tod lắc đầu, bắt đầu quay lưng chuẩn bị bỏ đi. Thấy vậy tôi vội chụp lấy tay anh. Anh khựng người lại ngay cái giây phút tay tôi chạm vào tay anh, và từ từ quay lại nhìn tôi, như thể mỗi chuyển động cũng khiến cho toàn thân anh đau đớn. "Em xin anh đấy" - tôi ngước mắt lên nài nỉ - "Hãy nghe anh ấy nói nốt đã."

Anh ấy từ từ rút tay ra khỏi tay tôi, và ngồi xuống cái ghế cách tôi tới cả thước. Nét mặt anh đầy vẻ giận dữ và khiếp sợ.

"Bọn tôi không cần phải xem toàn bộ danh sách." - anh Nash mở lời - "Chỉ ba ngày gần đây: thứ Bảy, Chủ Nhật, và hôm nay."

"Tôi chịu thôi" - gã thần chết điển trai lại lắc đầu - "Hai người không hiểu là mình đang đòi hỏi điều gì đâu."

"Thế thì anh nói cho bọn em hiểu đi." - tôi khoanh tay đặt lên trên bàn, thể hiện cho anh ấy thấy là mình có thừa thời gian để nghe một câu chuyện dài. Mặc dù sự thật không phải là như thế.

Anh Tod thở ra đầy nặng nhọc, và chĩa câu trả lời về phía tôi, cố tình lờ anh Nash đi. "Em đang nói đến không phải chỉ là một cái danh sách đâu. Người ta chỉ gọi chung là danh sách thế thôi, chứ trên thực tế nó bao gồm rất nhiều danh sách con. Mỗi ngày sẽ có một danh sách tổng được đưa ra, và ông chủ của anh sẽ chia nhỏ nó ra theo vùng, rồi theo ca. Anh chỉ có thể nhìn thấy phần danh sách cho bệnh viện này, từ trưa đến đêm thôi. Nửa ngày còn lại do một thần chết khác đảm nhiệm, và anh còn không được nhìn thấy phần danh sách của anh ta, chứ đừng nói là danh sách của các khu vực khác. Đây đâu phải chuyện anh có thể đi tới chỗ của đồng nghiệp của mình và hỏi xin xem mấy cái danh sách cũ. Nhất là khi mỗi người đều hành động "độc lập."

"Anh ấy nói đúng đấy. Chuyện đó quá phức tạp" - Nash nhắm mắt lại, thở dài một cái, rồi anh mở mắt ra và quay sang nhìn tôi đầy quyết tâm - "Chúng ta cần cái danh sách tổng."

Anh Tod rên rỉ kêu lên và mở miệng định phản đối, nhưng tôi đã nhanh miệng hơn. "Không cần đâu anh. Chúng ta thậm chí còn chẳng cần xem cái danh sách đấy."

"Hả?" - anh Nash nhíu mày, và tôi giơ một ngón tay lên ra hiệu cho anh im lặng, rồi quay ra đối mặt với thần chết.

"Anh không trực tiếp tiếp xúc với danh sách tổng đó nhưng anh đã từng nhìn thấy nó rồi đúng không? Anh nói mỗi tuần đều có tên những người chết do bị sát hại còn gì...?

"Ờ, anh thỉnh thoảng anh cũng có nhìn thấy thật" - anh Tod nhún vai - "Giờ là thời đại số hóa mà, ông chủ lưu trữ mọi thứ trong máy tính để nếu cần thì thay đổi hoặc điều chỉnh cho tiện. Mỗi lần vào phòng làm việc của ông ấy anh đều nhìn thấy."

"OK, thế thì tốt rồi" - tôi mỉm cười - "Bọn em không cần phải xem cái danh sách ấy. Bọn em chỉ cần anh xem hộ và nói cho bọn em biết trong đấy có ba cái tên đó không thôi."

Anh Tod chống khuỷu tay lên hai đầu gối và đưa tay lên ôm đầu. Anh xoa xoa trán một lúc rồi thở dài chịu thua - "Họ chết ở đâu?"

"Người đầu tiên là trong quán Taboo ở khu bờ tây, tên là Heidi...?" - anh Nash nhướn lông mày lên hỏi tôi.

"Anderson" - tôi vội tiếp lời anh — "Người thứ hai là Alyson Baker, tại rạp chiếu phim Cinemark ở Arlington, và ngươi thứ ba ở trường Trung học East Lake, vừa mới chiều hôm nay."

"Khoan, cả ba đều ở các khu khác nhau mà" — anh Tod cau mày, tỳ cánh tay chắc khỏe của mình lên trên bàn - "Nếu em thực sự cho rằng cả ba người này đều chưa đến số phải chết, tức là có tới ba thần chết liên quan tới âm mưu này. Và như thế sự việc sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều."

"Ừm..." - tôi không biết nhiều về các thần chết để xem cái lý thuyết của mình nghe hợp lý đến đâu, nhưng tôi biết chắc một điều là bí mật mà càng có nhiều người tham gia thì càng khó để giữ im lặng. Anh Tod nói đúng. Có thể... bọn tôi đang đi tìm không phải chỉ một thần chết - "Thế điều gì ngăn cản bọn anh không lấn sang địa phận của người khác?"

"Ngoài sự chính trực của bản thân và nỗi lo sợ bị bắt quả tang thì chẳng có gì hết."

Sự chính trực của thần chết...?

"Vậy là nếu một thần chết không chính trực cũng chẳng biết sợ hãi, hoàn toàn có thể lấy mạng một nửa số dân bang Texas này vào giờ cao điểm, nếu anh ta thích á?" - tôi hốt hoảng kêu lên - "Bọn anh không nộp lại... ừm... tia tử thần, hay cái gì đó, khi hết giờ làm à?"

Đôi môi gần như hoàn hảo của anh Tod khẽ nhếch lên cười. "Ừm... không. Không có tia tử thần gì hết, nhưng nếu có chắc trông sẽ ngầu phải biết. Thần chết bọn anh không sử dụng bất kỳ loại vũ khí nào cả. Tất cả những gì bọn anh có là khả năng làm tắt đi sự sống và bắt giữ linh hổn. Nhưng em tin anh đi, như thế cũng là quá đủ rồi."

Nói xong, nét mặt anh ấy lại tối sầm lại. "Về lý thuyết, em không bao giờ tìm thấy một thần chết không có lòng chính trực. Bọn anh đâu có đăng ký làm công việc này để thỏa mãn cơn thèm khát quyền lực hay tham vọng nào khác. Bọn anh được tuyển chọn, và sàng lọc cẩn thận qua bài kiểm tra tâm lý. Một kẻ dám làm cái việc như em vừa nói sẽ không bao giờ được chọn làm thần chết đâu."

"Vậy là anh tin tưởng vào bộ máy hoạt động của họ?" - tôi nheo mắt quan sát anh thật kỹ.

Anh nhún vai. "Chính em đã nói còn gì. Con người không thể sai được mà hệ thống là do con người tạo ra."

"Nói tóm lại là ông có thể xem mấy cái danh sách không?" - mắt anh Nash vẫn không rời khỏi anh Tod.

Anh Tod cắn cắn môi dưới, trầm ngâm suy nghĩ. "Hai người đang nói về ba khu khác nhau, trong ba ngày khác nhau - và không còn ai có tên trong danh sách hiện tại."

"Thế anh có làm được không ạ?" - tôi hỏi, tràn trề hy vọng.

Anh Tod gật đầu. "Sẽ không dễ đâu nhưng anh thích sự thử thách. Miễn là được trả công xứng đáng" - đôi mắt xanh biếc của anh nhìn chằm chằm vào tôi. Có cái gì đó mách bảo trong tôi là anh ấy đang không còn nói về chuyện xem trộm danh sách trong phòng ông chủ nữa - "Anh sẽ lấy cho em thứ em muốn biết, để đổi lại anh muốn biết tên em."

"Không được" - anh Nash bật nói không một chút ngần ngừ - "Ông phải làm điều đó bởi vì nếu không, bọn này sẽ cứ ngồi lỳ ở đây và cô ấy sẽ giam hãm lại bất kỳ linh hồn nào ông định bắt đi, cho tới khi ông bị chậm hẳn so với lịch trình, đến mức ông chủ phải tống ông trở lại viện dưỡng lão. Đấy là nếu may mắn vẫn còn ủng hộ ông."

"Ông nghĩ mình đang bịp ai thế?" - anh Tod cười khẩy nhìn anh Nash - "Chỉ cần nhìn qua cũng biết cô ấy thậm chí còn chưa từng thấy một linh hồn nào."

"Anh ấy nói đúng đấy anh ạ" - tôi nói. Anh Nash nắm lấy tay tôi đang để trên bàn và bóp thật chặt, như muốn ngầm bảo tôi đừng nói ra. Nhưng tôi chẳng thấy có lý do gì mà không thể cho anh Tod biết cả. Muốn biết tên tôi thì có khó gì đâu, cái giá này là quá rẻ so với thông tin mà chúng tôi đang tìm kiếm. "Tên em là Kaylee. Anh có thể biết họ của em sau khi giao ra thứ bọn em cần."

"Thỏa thuận thế nhé" - anh Tod đúng dậy, mỉm cười rạng rỡ - "Anh sẽ báo cho em biết những gì tìm được, nhưng anh không hứa là trong tối nay đâu nhé. Anh đang bị muộn với ca phình mạch kia rồi."

Tôi gật đầu, thất vọng nhưng không quá ngạc nhiên.

"Giờ thì xin phép hai người, tôi còn bận đi biến một người phụ nữ tội nghiệp thành bà quả phụ đây."

Và rồi không một tiếng chuông rộn rã, không một ánh sáng nhấp nháy, không một dấu hiệu gì chứng tỏ là anh ấy sắp biến mất. Anh ấy chỉ đơn giản là vụt biến mất, mà không có bất kỳ một hiệu ứng âm thanh - hay hình ảnh - gì hết

"Uầyyy, anh không hề nói với em là anh ấy có thể làm chuyện đó!" - tôi quay sang và thấy anh Nash đang cau có nhìn xuống cái bàn - "Sao thế anh?"

"Không có gì" - anh đứng dậy và cầm cái đĩa giấy lên, miếng bánh cuối cùng vẫn còn chưa ăn hết - "Đi thôi." Sau khi vứt rác vào thùng xong, tôi im lặng đi theo anh ra khỏi bệnh viện và xuống hầm để xe. Xem ra anh ấy thực sự không muốn anh Tod biết được tên của tôi...

Anh Nash vòng sang mở cửa xe cho tôi và thay vì chui vào trong xe, tôi quay lại đối mặt với anh và đặt một tay lên trên ngực anh. "Anh đang giận em à?" Tim tôi đập mạnh đến nỗi tức hết cả ngực. Tôi có thể cảm nhận được tim anh đang đập thình thịch dưới lòng bàn tay mình và đột nhiên tôi sợ điếng ngươi khi nghĩ rằng đây có thể sẽ lần cuối cùng mình được chạm vào anh như thế này. Rằng anh sẽ chỉ đưa tôi về nhà, sau đó biến mất khỏi cuộc đời tôi giống như cái cách anh Tod vừa biến mất khỏi tiệm ăn.

Nhưng anh Nash chỉ lặng lẽ lắc đểu. Cái đèn treo trên tường gần đó chiếu vào sau gáy anh làm cho cả cái đầu anh giống như đang tỏa sáng. "Anh đang giận thằng cha kia. Đáng ra anh chỉ nên tới đây một mình, không ngờ là hắn lại thích em như vậy."

Hai lông mày tôi dựng ngược lên và tôi hơi nhích đầu ra để nhìn anh được rõ hơn. "Bởi vì em là mụ phù thủy có tiếng thét kinh hồn chăng?"

Anh Nash kéo tôi lại gần, đẩy tôi đứng dựa lưng vào thành xe và hôn tôi. "Em không biết là em đẹp đến thế nào đâu" - anh nói - "Có điều anh Tod đã gắn bó với một người khác trong một thời gian dài, vì thế anh cứ ngỡ em sẽ được an toàn. Đáng ra anh phải cẩn thận hơn mới phải."

"Sao anh không muốn cho anh ý biết tên của em?"

Quai hàm anh Nash bạnh lại, anh hơi ngửa đầu ra sau để ngắm khuôn mặt của tôi. "Bởi vi anh ấy là Thần chết, Kaylee ạ. Cho dù khuôn mặt anh ấy trông có thánh thiện đến đâu, cho dù anh ấy có cố chứng tỏ mình là một vị anh hùng của kiếp sau, chuyên chở các linh hồn bơ vơ từ điểm A đến điểm B, thì anh ấy vẫn chỉ là một thần chết. Sớm muộn gì một ngày nào đó anh ấy cũng sẽ nhìn thấy tên em trong danh sách thôi. Và anh biết, dù có giữ bí mật tên em cũng không thể cứu được em, khi điều đó xảy ra, nhưng anh vẫn không muốn giao nộp danh tính của em cho họ."

"Anh ấy biết tên anh mà" - tôi bỏ tay xuống khỏi ngực anh và nắm lấy tay anh.

"Anh ấy biết anh từ trước khi trở thành thần chết."

"Thế ạ?" - không ngờ anh Tod cũng từng có một cuộc sống bình thường như bao người khác. Không hiểu các thần chết là người như thế nào trước khi tự giam mình trong thế giới của người chết và người sắp chết nhỉ?

Anh Nash gật đầu và tôi mở miệng định hỏi thêm một câu nữa nhưng anh đã đặt một ngón tay lên môi tôi chặn lại. "Anh không muốn nói về anh Tod nữa."

"Em hiểu" - tôi lầm bầm nói. Sau đó tôi gạt tay anh ra và kiễng chân lên - "Em cũng không muốn nói về anh ấy." Và tôi hôn anh.

Đột nhiên có tiếng động cơ xe gầm lên cách đó một hàng xe và ánh đèn pha rọi thẳng về phía chúng tôi đang đứng. Anh Nash đứng thẳng người dậy, rền rĩ kêu lên đầy thất vọng, khi thấy chiếc xe lừ lừ tiến về phía chúng tôi, trước khi vòng ra cửa chính đi lên khỏi hầm. "Chắc anh phải đưa em về nhà thôi" - một tay anh ôm lấy mặt, một tay vẫn đang nắm lấy tay tôi.

Tôi chớp chớp mắt, vẫn chưa hết choáng vì bị cái đèn pha kia chiếu thẳng vào mắt. "Em không muốn về nhà đâu. Cả nhà đã lừa dối em trong suốt bao năm qua. Em chẳng còn gì để nói với họ nữa"

"Chẳng nhẽ em không muốn biết tại sao họ lại nói dối em sao?"

Tôi đúng ngây người nhìn anh mất một giây. Đúng là tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc đối chất với họ thật. Đảm bảo họ sẽ rất sốc cho coi.

Một nụ cưòi từ từ nở trên môi tôi và tôi thấy nó cũng đang hiện trên môi anh Nash. "Chúng ta đi thôi."