Lần này, cô là người bắt đầu cuộc chiến này, điều mà cô luôn tránh. Cô lau những giọt nước mắt bỏng rát trên đôi má gầy guộc vì sướng gió, vì anh và vì tình yêu của cô. Cô thậm chí còn chẳng thấy vết máu đã chảy dài trên cánh tay hay cơn đau ở phía thái dương bên trái. Cô ngôi bất động nghe tiếng gió đập mạnh vào cánh cửa từng đợt từng đợt một. Cô bất chợt nghĩ đến việc anh đang ở đâu ngoài kia. Trời có vẻ như sắp đổ cơn mưa lớn, anh lại đi vội như vậy chắc không mang theo gì cả.
Cô vơ lấy chiếc điện thoại ở ngăn kéo bàn trang điểm. Nhấn số gọi cho anh nhưng lại vội vàng tắt đi. Cô cười mình ngu ngốc. Anh giờ này chắc đang bên vòng tay của người đàn bà khác – người được anh yêu và coi là người vợ thực sự của mình. Còn cô không gì khác là một thứ trên danh nghĩa, giấy tờ, một kẻ trông nhà, thậm chí còn chẳng bằng một osin trong mắt anh. Cô buông rơi chiếc điện thoại trên tay khiến nó vỡ thành từng mảnh. Cô cũng mặc kệ, chỉ đứng dậy đi vào nhà tắm như kẻ vô hồn. Trên chiếc gương sáng loáng mà ngày nào cô cũng cần thận lau dọn phản chiếu hình ảnh tệ hại của một người phụ nữ chưa đến 26 tuổi nhưng xanh xao, ốm yếu như đã qua tuổi 30.
Cô chạm vào vết thương nơi trán đã thôi rỉ máu mà khi nãy cô đập vào cạnh bàn sau cú tát mạnh của anh. Anh xưa nay không hề để cô vào trong mắt, luôn quát tháo, to tiếng nhưng chưa bao giờ đánh cô. Vậy mà, chỉ vì một người đàn bà khác mà anh thẳng tay giáng cho cô một cái tát nảy lửa. Cô chẳng thể mãi tự dối gạt lòng rằng rồi có ngày anh sẽ quay lại nhìn mình. Cô mở vòi nước xả đầy bồn tắm rồi ngâm mình trong đấy, cũng chẳng buồn cởi bộ đồ ngủ ra.
Hôm nay là kỉ niệm hai năm ngày cưới của hai người. Cô đã vui cười từ sáng vì nghĩ sẽ có một ngày đặc biệt cho hai người. Cô đã nghĩ anh sẽ vui vẻ về nhà dùng một bữa cơm. Và rồi anh sẽ hạnh phúc với điều bí mật cô đợi chờ để thông báo cho anh biết. Cô đã từng tự họa ra cho mình những bức tranh tươi đẹp với anh nhưng tất cả những gì dành cho cô là ngôi biệt thự bốn tầng vắng lặng, là tiếng đồng hồ nhích lặng lẽ từng giây, là bữa cơm thịnh soạn đã nguội lạnh trên bàn, là ngọn nến hồng cháy tàn chỉ còn sáp, là đôi vai gầy mỏng manh trong bộ đầm màu xanh dương mà cô mới mua. Cô cười nhạt với bản thân rồi nhắm mắt cho hơi lạnh thấm dần vào từng thớ thịt. Đôi mắt trũng sâu vì những đêm dài mất ngủ, mệt mỏi nhắm dần lại. Một giấc ngủ mộng mị, mơ hồ đến không còn cảm giác chân thật trong từng sợi dây xúc cảm.
- Cậu không kịp vào học nếu cứ cố gắng lấy chúng đâu.
- Nhưng tớ không thể vào lớp nếu không có sách vở được.
- Lại mấy tên trẻ trâu nghịch dại ở lớp cậu hả? Để tớ giúp.
- A..a
Anh cúi xuống, dễ dàng lấy được cuốn vở đang mắc kẹt giữa những chiếc bánh xe tròn to. Dáng người mảnh khảnh cùng cánh tay dài nhanh chóng nhặt những cuốn vở lên. Cô nhìn anh cảm động đến chảy cả nước mắt. Hơn năm nay, ngoại trừ việc nhìn cô bị bắt nạt thì trong lớp chẳng có ai can thiệp cả vì chẳng ai muốn dính đến rắc rối với những tên nghịch ngợm có tiếng trong trường. Bạn bè thân của cô đều học trường khác nên ngoài việc chịu đựng ra thì cô chẳng biết phải nói hay tâm sự với ai. Vì thế mà khi anh đến giúp cô đã xúc động đến òa khóc làm anh lung túng, luống cuống đến nhăn mặt.
- Này, sao lại khóc chứ. Tớ làm gì cậu đâu chứ. Đừng khóc nữa mà. Bị đau ở đâu à?
- Không. Mình cảm ơn bạn nhiều lắm.
- Thôi. Vẽ chuyện. Lên lớp học thôi. Muộn 3 phút rồi đấy. – Anh nhún vai, lè lưỡi nói.
- Ối chết. – Cô cũng la lên rồi tất tả ôm chồng sách chạy vào lớp.
Ngày ấy, trái tim nhỏ bé luôn sợ hãi, run rẩy đã biết đập những nhịp đập rất khác trong thầm lặng. Ngày ấy, đôi mắt to tròn ngoài những trang vở và con chữ loằng ngoằng còn biết lén lút dõi theo một bóng hình. Ngày ấy, đôi má thơ ngây đã biết ửng đỏ khi ánh mắt ai mỉm cười lướt qua dù chỉ đơn giản là một lời chào buổi sáng. Ngày ấy, cô đã biết yêu nhưng lại giấu mình chẳng bao giờ dám thổ lộ.
Cô yêu anh, đến tận bây giờ, nhiều lúc cô ước mình chưa từng yêu anh nhiều như vậy. Nếu không yêu anh hay yêu anh ít hơn thì có lẽ cô đã dễ dàng buông anh ra, cho cả hai một lối thoát. Bất chợt nghĩ lại, trong câu chuyện này, cô là người đã sai rồi.
Ngày anh đến, em được ôm anh rất lâu, rất lâu để được biết cái lạnh của Hà Nội cũng có lúc ấm áp như thế nào, để biết là có người cũng lạnh như mình để biết đôi tay anh to thế nào
Ngày anh đến…
Có con bé không còn thích lang thang ngang dọc khắp phố phường một mình chỉ muốn ngồi sau xe anh, dựa nhẹ đầu vào vai anh rồi khe khẽ hát vu vơ. Người đưa em đi khắp những ngõ phố Hà Nội, những con đường ấy dường như đã bớt cô đơn và lạnh lẽo hơn từ khi có anh…
Ngày anh đến khi mùa đông vừa chạm ngõ… Hà Nội mùa Đông là ngõ nhỏ phố nhỏ là những quán cóc liêu xiêu ấm nồng không khí lạnh… Hà Nội mùa đông đẹp cô đơn và giá buốt.
Ngày anh đến…
Anh đã dạy em cách yêu thương một người!
Ngày anh đến…
Em đã biết mình được che chở được yêu thương được vòi vĩnh được nũng nịu được là một đứa TRẺ CON theo đúng nghĩa đấy, vì đôi khi trong khi cuộc sống này cứ bắt em phải LỚN phải mạnh mẽ, phải kiên cường phải cứng cỏi để trưởng thành để chống chọi với cuộc sống đầy rẫy sự bon chen cám dỗ và…. phải MỘT MÌNH khi đối mặt với cô đơn.
Ngày anh đến…
Cảm ơn anh vì đã cho em một bờ vai để tựa, để em cảm thấy mình có một chỗ dựa nào đó, có một bàn tay nắm lấy em khi em muốn buông xuôi, có một ánh mắt nói với em rằng: “mạnh mẽ lên cô bé” khi em muốn gục ngã… có một trái tim đang làm tan chảy trái tim đã lâu rồi băng giá của em…
Trước khi anh đến, có một con bé ngang ngạnh, cứng đầu, không từ một trò nghịch ngợm nào của lũ “tóc ngắn, đầu đinh”, có một cô bé ngang tàn “trời không sợ, đất không sợ”, một cô bé dễ khóc dễ tổn thương, một cô bé cứ lặng lẽ giấu nỗi buồn vào sau đôi mắt và tiếng cười đã biết nhớ, biết khóc, biết giận và say nắng anh tự khi nào rồi!
Ngày anh đến, Anh dạy em cách yêu thương trọn vẹn một người!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét