- Cuối cùng mày cũng tỉnh. Mày làm tao lo qua.
- Tao đang ở đâu?
- Bệnh viện. Mày bị ngất vì ngâm nước quá lâu. Mày đúng là điên khùng hết thuốc chữa mà. Nghĩ sao mà tắm lại còn ngủ quên, nhà cửa thì lại không đóng. May cho mày là tao chứ phải trộm thì nhà mày đúng là cái chăn cũng chả còn mà dùng.
- Anh ấy…
- Thôi đừng nhắc đến lão ta nữa. Đúng là loại đàn ông vô tâm, chẳng ra gì. Tao gọi điện nói mày nằm viện anh ta chỉ hỏi một câu cộc lốc. “Làm sao?”. Sau khi biết mày chỉ bị ngất xỉu thì lão ta nói một câu mà tao muốn chui qua điện thoại đập chết lão luôn. Mày biết lão nói gì không? “Nếu cô ta chết thì hẵn gọi cho tôi.” Cái thằng muốn chết hay sao mà nói câu đó.
- Vậy à. Nếu tao chết thật, anh ấy có nhớ tao không nhỉ?
- Mày điên à. Chết cái con khỉ ấy. Việc quái gì phải bám lấy lão làm gì. Mày coi mày vì lão mà ra nông nỗi như thế này có đáng không? Mày có kém ai đâu chứ. Xinh đẹp giỏi giang. Vậy mà vì lão mà bỏ công việc ở nhà làm đứa chỉ biết cắm mặt vào cái sàn nhà. Nghe tao bỏ quách lão đi.
- Tao không bỏ được.
- Vì đứa con mày đang mang đúng không?
- Sao… sao mày biết. Tao chưa nói với ai mà.
- Mày không nói nhưng không có nghĩa không ai biết cả. Bác sĩ họ biết hết đấy. Mày nên quan tâm sức khỏe của mình đi. Mày hiểu rõ hơn ai hết là lão chỉ coi mày là gì thôi mà. Chẳng vì một đứa con mà lão quay lại yêu thương mày đâu. Nghe tao, đừng hành hạ bản thân mày nữa. Lão đánh mày đúng không?
- Không …không có.
- Thế cái gì trên trán mày kia…? Đừng nói tao là mày trượt chân ngã chảy máu nhá. Chẳng phải trẻ lên ba lừa nhau nữa đâu.
- Tao
- Thôi mày cứ suy nghĩ đi. Suốt ngày nói đâm cũng nhàm. Ăn gì nhé. Tao đi mua.
Khi cô bạn rời khỏi căn phòng bệnh cùng cái lắc đầu ngán ngẩm thì trời chiều cũng vừa lấp ló sau tán cây xà cừ cao. Cô cứ thế thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu óc mông lung những ý niệm không rõ ràng. Cô bất giác chạm tay vào bụng. Nước mắt đã tràn đầy khóe lúc nào không hay. Cô không muốn đứa con này sinh ra lại không có cha. Cô không muốn nó thiếu thốn tình cảm gia đình. Nhưng cô cũng sợ nó chứng kiến sự lạnh nhạt của người cha, sự xung đột trong gia đình. Trái tim vốn đã nhiều vết vá chằng chịt nhói đau, ép nước mắt chảy ra mặn chát. Cô ôm lấy đôi bờ vai gầy guộc mà nấc lên.
Cô biết anh chưa từng yêu cô. Chưa khi nào yêu cô. Lần đầu tiên anh cướp đi đời con gái của cô là trong hơi men chếnh choáng, anh tìm đến cô khi mưa gió ngập trời, anh ôm lấy cô, thì thầm vào tai cô những hơi ấm nồng. Anh ôm siết cô vào lòng với những âu yếm, ngọt ngào. Và khi nước mắt cô giàn giụa vì cơn đau đầu đời, anh thì thầm gọi tên người con gái khác. Cô biết đó là người anh yêu thực sự nhưng bị gia đình ngăn cản. Anh và cô ấy nói lời chia tay, anh rơi vào đau khổ. Cô biết nhưng lại không dám từ bỏ anh, từ bỏ bờ vai ướt đẫm mồ hôi, bờ môi ngọt ngào ấy. Vì cô yêu anh, yêu say đắm, thầm lặng. Một tình yêu đã giấu kín gần 5 năm trời. Sau lần ấy, cô có thai và anh lấy cô vì trách nhiệm. Không chút yêu thương. Không chút giận hờn. Ngày cưới, cô cứ nghĩ chỉ cần được bên anh, thấy anh hàng ngày, chăm sóc cho anh thì cô cũng đã hạnh phúc. Nhưng sự thật lại chẳng như cô từng tưởng. Những đêm dài chờ chồng về sau cơn say bí tỉ. Những khi chờ chồng bên mâm cơm đã nguội lạnh chẳng muốn động đũa. Những lúc mong mỏi một cái ôm nhưng chỉ là sự hờ hững sau phút tình ngắn ngủi chỉ để thỏa mãn anh. Cô đã khóc đến hao gầy cả con tim. Sức khỏe cũng yếu đi khiến đứa con đầu lòng sẩy khi đã được sáu tháng. Cô như chết lặng còn anh lại càng lạnh nhạt với cô hơn. Thậm chí là to tiếng, mắng nhiếc dù lỗi chẳng phải do cô. Người ta nói anh có người đàn bà bên ngoài. Cô mỉm cười nói là điều tiếng. Người ta nói anh yêu chiều cô gái đó lắm, đó là người yêu cũ của anh. Cô mỉm cười nói đó là nhầm lẫn. Người ta nói anh mua rất nhiều thứ cho cô ta. Cô mỉm cười quay đi.
Cô trước nay chưa bao giờ là người thứ hai thì lấy quyền gì để gọi người đó là kẻ thứ ba?
Cô bạn đề nghị đưa cô về nhưng cô từ chối. Cô muốn tự mình về lại căn nhà để dọn dẹp mọi thứ. Cô bắt chiếc taxi vừa đi đến rồi về nhà. Người tài xế có vẻ hơi lo lắng khi nhìn thấy nét mặt xanh xao của cô. Còn nhẹ nhàng hỏi thăm nhưng cô chỉ mỉm cười nhẹ. Chẳng mấy chốc cánh cổng sắt màu đen tuyền quen thuộc hiện ra trước mặt, cô trả tiền xe rồi bước ra. Người tài xế còn cẩn thận hỏi thăm cô lại lần nữa. Cô cảm ơn, cười trấn an. Giá như anh cũng quan tâm cô một chút như người xa lạ kia thì nói cô chịu khổ bao nhiêu cũng được. Nhưng giấc mơ vẫn chỉ là giấc mơ, nó khác xa với hiện thực đến phũ phàng. Cô đẩy cánh cổng nặng nề ra, ngạc nhiên vì nó không bị đóng. Có lẽ anh về sớm. Cô cau mày khi thấy một đôi giày cao gót màu đỏ đính hạt lấp lánh được đặt gọn bên cạnh đôi giày da màu đen của anh. Cô như chết sững trước cửa nhưng lại tự ép mình mở cửa bước vào. Cô bước như vô hồn lên tầng hai nơi dẫn đến phòng ngủ của hai vợ chồng cô. Mọi thứ dường như quá thân quen bỗng nhiên lại lạ lùng đến không tưởng. Cô không còn đủ khả năng để đẩy cánh cửa màu trắng kia khi những tiếng rên nhẹ đầy khoái cảm vọng ra từng hồi một như những vết dao cắt từng miếng tim một. Cô cười như vô thức bỏ xuống nhà.
Anh chưa bao giờ yêu cô.
Cô ngồi đợi anh ở quán café gần cơ quan anh sau một cuộc điện thoại ngắn ngủi. Anh xuất hiện đầy lịch lãm và phong độ như mọi khi. Ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía cô sau đó lại nhìn sang hướng khác như sợ vấy bẩn điều gì đó. Khi anh vừa ngồi xuống, cô cũng không nói gì nhiều, cũng không cho anh mở lời trước chỉ đẩy về anh một tờ giấy được viết rất cẩn thận. Trên đó ghi ba từ rất to, đẹp “ĐƠN LI DỊ”. Cô nói nhẹ như cơn gió thoảng.
- Anh kí cho em một chữ. Rồi chúng ta đường ai nấy đi.
- Tại sao?
- Tại sao phải níu giữ cái không thuộc về mình? Đừng hỏi em tại sao. Hãy hỏi lòng mình câu hỏi đó.
- Được rồi.
Anh kí nhanh vào tờ giấy cũng không buồn nhìn xem trên đó viết những gì rồi nhanh chóng bỏ đi. Cô ngồi lặng nhìn theo anh. Kết thúc rồi. Ngày kết thúc của anh và cô trời vẫn đổ nắng dù tháng mười đã gần qua. Cô như vô thức chạm tay vào bụng mình. Anh sẽ chẳng bao giờ biết được điều bí mật mà cô đã háo hức muốn cho anh biết.
Nhẹ quá. Cơn gió kia sao lại nhẹ đến vô tình như vậy? Sao không ở lại níu giữ, xoa dịu vết thương trong lòng cô? Cô cười như xé toạc bầu trời đêm. Vậy mà kết thúc rồi đấy. Cuối cùng anh cũng chẳng buồn nhìn cô lấy một lần. Cứ cố gắng giữ lấy một thứ chẳng phải của mình thì cuối cùng người đau khổ nhất vẫn là bản thân mình mà thôi. Cô bất chợt thấu hiểu câu nói:”Cái gì là của mình thì mãi mãi là của mình. Cái gì không phải thì cố giữ cuối cùng vẫn cứ tuột mất.”
“Tạm biệt anh. Tình yêu của em. Em không cần điều gì cả trong cuộc hôn nhân này ngoài một chút tình yêu ít ỏi anh sẽ dành cho em nhưng mọi thứ lại chẳng như em vẫn tưởng. Em mãi mãi vẫn chỉ là một con ngốc cố gắng khiến mình đáng yêu trước mắt một người đàn ông đã dành chọn con tim và đôi mắt cho người phụ nữ khác. Em nên buông tay ra để cho hai ta một lối thoát. Đáng lẽ em nên mạnh mẽ để buông tay ra ngay từ đầu nếu vậy thì có lẽ em với anh đã không phải sống trong sự khó chịu, chán ghét đến như vậy. Em xin lỗi. Chỉ vì sự ích kỉ khiến mọi nỗi đau đến nhanh hơn ta tưởng. Cảm ơn anh vì đã cho em biết đến hạnh phúc của người đàn bà. Chúc anh hạnh phúc với người anh yêu. Yêu anh.”
Kết thúc của một chuyện tình không phải ai đúng ai sai mà là do ta đã tìm cho nhau một lối đi riêng và lối đi ấy ngược hướng. Kết thúc không có nghĩa là dừng lại mà là bước tiếp một bước mới, một bắt đầu mới. Dù rằng, quá khứ vẫn khiến luôn vô tình làm ta đau nhói trong những đêm dài đơn độc. Những ta vẫn sống chỉ đơn giản vì ta vẫn còn biết yêu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét