-"Chạy làm gì?"
Tôi vẫn vùng vẫy, hòng mong thoát thân
-"Người hầu mới không được chạy lung tung, nếu cậu chủ không vui tôi sẽ rất ghét cô đấy"
Bây giờ thì tôi nghe rõ rồi, là giọng nói của một cô gái, quay đầu lại, là một cô gái với mái tóc dài ngang lưng, trên đầu đội một chiếc mũ và trang phục thì là trang phục của hầu gái trong mấy câu truyện manga hay đọc
Đôi mắt to tròn long lanh, nhưng lại ẩn chứa một nỗi buồn dưới hàng mi cong vút, mái ngố ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh, vài cọng tóc xõa dài trên bờ vai mỏng manh
-"Cô là ai vậy?"
-"Tôi là người hầu ở đây"
Tôi ậm ừ, thì ra là vậy!
-"Vậy cô làm ở đây bao nhiêu năm rồi?"
Không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất có cảm tình với cô gái này, có lẽ là do đôi mắt trong suốt kia chăng
-"Tôi vào đây từ lúc mới sinh, chính mẹ tôi đã sinh ra tôi ở nơi này, kể ra cũng đã 16 năm rồi"
Tôi gật gù
-"Vậy thì cô bằng tuổi tôi rồi"
-"Vậy cô tên là gì?"
-"Tôi tên là Như Lam, cứ gọi tôi là Lam"
Tôi cười tươi, có bạn rồi, nhất định sau này tôi sẽ không cô đơn khi ở đây
-"Hì, tôi tên là Nhã Đan"
-"Được rồi, cô xách đồ đạc lên lầu đi, phòng của cô ở tầng hai, căn phòng số 5 ấy"
Tôi gật gù sau đó lật đật bước đi, leo lên từng bậc thang mà tôi cứ ngỡ như nó sẽ sập vậy!
Lò dò từng tấm bảng, phòng số 1, số 2,...số 4......
Rốt cuộc căn phòng số 5 nó nằm ở đâu đây? Sao tìm mãi mà chẳng có căn phòng nào có tấm bảng số 5 cả
Lam đi lên, cô có vẻ ngạc nhiên nhìn tôi lúng túng
-"Sao vậy?"
-"Tôi tìm mãi mà chẳng có căn phòng số 5 nào cả!"
Cô ấy đi vòng quanh, sau đó dừng lại trước một cánh cửa, phủi đi lớp bụi dày đăc trên tấm bảng cũ kỹ, phía sau lớp bụi, căn phòng số 5 hiện ra
Tôi vui mừng
-"Cám ơn cô"
Sau đó không nói gì, cô ấy lặng lẽ rời khỏi chỗ đang đứng, đi thẳng vào căn phòng số 4, và căn phòng đó xéo phòng của tôi
Lặng lẽ đẩy cửa phòng, một màu tối đen bao trùm tầm mắt, tôi có cảm tưởng mình đang đóng trong Horror* vậy
(*Horror : thể loại truyện kinh dị)
Bên trong đồ vật cũng khá đơn giản, một chiếc giường màu trắng cũ kỹ nhưng sạch sẽ, một chiếc bàn bằng gỗ kế bên, trên bàn, một chiếc đèn còn đang mở, một chiếc tủ đựng quần áo cùng với một giá sách nhỏ
tôi đóng cửa lại, sau đó đến bên cửa sổ kéo chiếc rèm cửa ra
Ánh sáng yếu ớt len lỏi trong từng ngõ ngách của căn phòng, hòa với màu trắng của gạch thành một màu vàng sữa tinh tế
Tôi đặt vali vào một góc trong căn phòng, sau đó tiến lại kéo chiếc ghế ở chỗ bàn học ra và ngồi xuống, khẽ tắt chiếc đèn đang nhấp nháy, tôi khẽ thở dài
-"Chừng nào mình mới thoát khỏi kiếp số khổ sở này đây..."
Nhưng tôi không biết,....4 góc của căn phòng, từng chiếc camera nhỏ xíu chậm rãi thu hình tôi, chậm rãi rơi vào tầm mắt một người
Người đó khẽ nhếch môi cười, một nụ cười lạnh tênh
-"Đồ ngốc, để tôi xem cô làm sao sống ở nơi này"
Tôi vươn vai ngáp một cái, sau đó xoa xoa cái bụng xẹp lép, đây cũng chính là lí do mà thức dậy đây mà
Bật cái đèn trên bàn, tôi lò dò trong hộp tủ, cũng khá cũ kỹ, khi mở ra ngăn kéo kêu một tiếng "kéttttt" dài
Bên trong là một chiếc đèn pin, vài cục pin và 2 cây nến, không biết đây có phải chỗ cho người ở không đây
Khoan đã, tôi cuối người xuống, bật chiếc đèn pin chiếu vào sâu trong hộp bàn...có một cuốn sổ ở đó
Tôi với tay lấy, là một cuốn sổ màu hồng phấn, có vẻ mọi thứ trong phòng này đều là những thứ "cũ kỹ" và "rách nát"
Có lẽ là một cuốn nhật ký đã bị bỏ lâu ngày, tôi cũng chẳng có hứng thú mà đọc nhật ký của người khác, vì vậy tôi ném nó lên bàn sau đó chiếu đèn pin xuống dưới nhà
Từng bậc thang như mất hút, khó khăn lắm tôi mới có thể thoát ra khỏi quang cảnh rùng rợn mà mở cửa ra ngoài
Oa, bầu trời đêm còn đẹp hơn cả ngôi biệt thự sang trọng đó, tôi hừ mũi khinh bỉ nhìn ngôi biệt thự sáng trưng kế bên
-"Không biết tiết kiệm điện"
Xoa xoa hai cánh tay, tôi lặng lẽ đi dưới bầu trời đêm lấp lánh, từng ngôi sao như trút đi từng nỗi lòng nặng trĩu của tôi, khiến tâm hồn tôi thật sự biến mất đi hai từ "ưu buồn"
Lặng lẽ ngồi xuống trên đám cỏ xanh nhuốm màu vàng của ánh trăng non, tôi co 2 chân lại bắt đầu suy nghĩ
Không biết cha tôi bây giờ như thế nào, kể từ khi vụ việc kinh hoàng đó xảy ra trong đám cưới, ông chưa bao giờ xuất hiện, không lẽ cha quên tôi rồi sao?
Không biết ông bà dạo này có bỏ ăn vì nhớ tôi, mất ngủ vì lo cho tôi không
Còn có mẹ nữa, lần này là người mẹ thật sự, người mẹ đã quá cố của tôi, tôi không biết mình nên làm thế nào đối với người mẹ "kế" của tôi,
-"kế?"
Tôi nghe từ miệng tôi nói thật không quen chút nào, có thật sự là tôi đã nói không? Vợ à...em thật ngốc - Chương 14
Còn thằng em kia nữa, sao buổi sáng nó lại có thể như vậy mà bỏ đi không nhìn tôi lấy một lần chứ, sao lại bỏ rơi tôi như vậy, tôi thà không biết sự thật, thà không biết mẹ ruột đã chết, mẹ kế bán tôi đi để chỉ lấy 100 triệu, tôi thà không biết nó không phải là em ruột của mình...
Thà không biết tất cả, lòng tôi có lẽ nhẹ hơn....
Nước mắt trong suốt từ hốc mắt rơi lên gò má, nóng hổi. Tôi quệt vội hai dòng nước mắt, nhưng sao nó cứ không ngừng chảy
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đêm sâu thẳm như một đại dương không đáy, không thể hiểu được, cũng có thể như lòng tôi bây giờ, rối rắm tơ vò
Có một ngôi sao sáng nhất, lớn nhất trên bầu trời, tôi nằm xuống bãi cỏ, hai tay chắp ở bụng, miệng mỉm cười trong khi nước mắt vẫn không ngừng rơi
Có phải ngôi sao đó...là mẹ không? Có phải mẹ đang mỉm cười với tôi hay không? Lòng tôi lại cảm thấy ấm áp
-"Mẹ à....nơi đó...mẹ phải sống thật tốt đó nha..."
Tôi nức nở nghẹn ngào....
---------------------------------------------------
Có vật gì đó đang ở trên má tôi, hơi nóng một chút, mà cũng hơi lạnh, nói chung như là bạn đứng ở giữa, một nửa người bạn ở sa mạt, một nửa người bên kia của bạn ở bắc cực, vật đó cũng như vậy
Tôi bắt lấy vật đó, nhanh chóng đưa vào miệng cạp ngon lành
Chỉ nghe thấy một tiếng thét lên đau đớn vọng trời
-"A...A...A...tay tôi, cô làm cái quái gì vậy"
Tôi ngái ngủ mở mắt, gương mắt điển trai chói lóa của Khải Lâm đập trước mặt tôi, nhưng không hiểu sao hắn cắn răn trừng mắt, phẫn nộ mà khí thế trừng tôi, gương mặt thống khổ đến cực hạn
-"Gì vậy?"
Tôi khó hiểu
-"Tôi đang ngủ mà"
Hắn ta cắn răng nhìn tôi
-"Buông cái tay cô ra khỏi tay tôi"
Tôi giật mình nhìn xuống, tay tôi đang nắm chặt tay hắn ta, vội vàng thả ra
Hắn ta giật mạnh tay về, xoa nắn, nhìn thấy dấu răng cùng một ít nước màu "trắng trắng", rốt cuộc tôi cũng hiểu được vấn đề
-"Con heo nhà cô mới sáng sớm đã muốn cắn người"
Tôi thản nhiên, còn hắn thì tức giận cực độ
Hé ra khuôn mặt tươi cười, tôi bình thản
-"Tôi không có nuôi heo nha"
Đương nhiên là hắn tức tới ói máu
-"Khỏi cần nuôi, một mình con heo như cô là đủ sạt nghiệp rồi"
Tôi tức giận
-"Còn đỡ hơn thứ người như anh, vô phòng con gái nhà lành người ta đang ngủ làm gì?"
Hắn ta cười cười nhìn tôi
-"Vậy theo cô nói, gái nhà lành là ngủ trước bãi cỏ trước nhà ngon lành, ngủ mà còn chảy nước dãi, ngáy um à, mai mốt chắc tôi không cần đặt đồng hồ báo thức nha"
Hắn cố tình nhấn mạnh âm "gái nhà lành", tôi hoảng hốt nhìn xung quanh
Đây...đây đúng là bãi cỏ trước biệt thự nha
Hôm qua rõ ràng là tôi khóc, khóc, khóc đến ngủ lúc nào không hay
Nghĩ đến, một cỗ cảm xúc bi thương từ đáy lòng tôi bốc lên, hốc mắt phiếm hồng, lại có thứ gì đó lăn trên má
Hắn ta mặt vẫn lạnh lùng, nhưng tôi lại thấy có vẻ hắn..."bối rối"
-"Tôi...tôi chỉ nói sự thật, khóc làm gì?"
Tôi càng khóc dữ tợn hơn
Khải Lâm ta đưa tay đến gần mặt tôi....Trong khoảnh khắc lãng mạn, tôi cứ nghĩ mình đang trong mơ, hắn cứ như là một bạch mã hoàng tử đến lau nước mắt ưu buồn cho công chúa, khiến công chúa vui vẻ...
"Ục..ục..ục"
Tôi không thể tin nổi, giây phút lãng mạn bị đánh bại dễ dàng bằng..."tiếng gọi tình yêu" của cái bụng trống rỗng
Khải Lâm ngơ ngác nhìn tôi
-"Gì vậy?"
Tôi cắn răn, đỏ mặt nói
-"Đói"
-"Hôm qua chưa ăn gì?"
Lắc đầu
Hắn ta dừng ngay động tác, tay trở về có chút cứng ngắc, đứng lên đi về phía biệt thự
-"Đồ ngốc này"
Tôi..có nhìn nhầm không? Khải Lâm...vừa nãy là...hắn mỉm cười sao? Một nụ cười chân thật xuất hiện trên môi hắn
Hắn ta đi được vài bước sau đó quay trở lại, tôi còn đang lúc ngơ ngác thì hắn liền xốc tay tôi đứng dậy
-"Đi đâu vậy?"
Tôi ngơ ngác nhìn hắn kéo tôi đến căn biệt thự
Mà hắn chỉ trả lời vỏn vẹn 2 chữ
-"Đi ăn"
Tôi ngồi đối diện với Khải Lâm. Mắt thì đang đọ với hắn, nhưng tay và miệng thì lại "làm việc" rất chăm chỉ
-"Anh (nhoàm)không ăn (ực) à?"
-"Cô không thấy vừa ngốn một đống thức ăn vào miệng vừa nói chuyện với người khác là bất lịch sự à?"
-"Đâu có, nếu tôi không ăn vậy thì mọi khi tôi đã đứng ngoài trường rồi"_(Thì vốn dĩ là đứng ở ngoài mà_nghĩ thầm)
-"À, đúng rồi"
Khải Lâm đánh tay một cái, sau đó khoanh tay lên bàn nhìn tôi
-"Cô không định trở lại học à?"
Miếng trứng ốp-la đưa lên miệng chợt dừng lại giữa không trung, tôi khép hờ mi mắt
-"Tôi...nghỉ học rồi"
Hắn ta ngạc nhiên nhìn tôi
-"Sao vậy?"
Tôi chép miệng, bỏ miếng trứng xuống
-"Trước đám cưới, bà ta bắt tôi nghỉ, để làm một cô con dâu chỉ tối ngày chui rúc trong bếp"
Không hiểu sao tôi chẳng hề muốn ăn nữa, thức ăn cứ nghẹn ở cổ họng. Hắn ta nhìn tôi một hồi, sau đó đứng dậy kéo tay tôi
-"Này làm gì thế, tôi chưa ăn xong mà?"
Tôi tròn mắt nhìn hắn ta
-"Đi, cô phải tiếp tục học, nếu người ngoài biết con dâu cả của Đặng gia là một người ngu ngốc không thể học hết, chỉ có thể suốt ngày chui rúc trong bếp như một người hầu thì cô tính sao?"
Hắn ta kéo tay tôi đi, tuy lời nói ngang ngược, nhưng cốt yếu vẫn là giúp tôi, tôi cảm nhận con tim mình như được sưởi ấm lên khỏi từng đợt bảo tuyết của mùa đông lạnh giá
--------------------------
Tôi tròn mắt nhìn mình trong gương, bộ váy caro sọc đen, áo len màu đen cùng với chiếc áo sơ mi trắng bên trong, chiếc cà vạt màu đen thắt lỏng ở bâu cổ (sr hok rành mấy vụ này)
-"Ê, đây đâu phải đồng phục trường tôi, đồng phục trường tôi là quần xanh, áo xanh cơ mà, chứ nó đâu có đen thui thế này"
Hắn ta tặc lưỡi nhìn tôi
-"Chậc, người đã xấu thì mặc đồ gì cũng xấu"
Sau đó hắn ta quay ra ngoài
-"Mà thôi kệ, như vậy cũng đỡ hơn bộ đồ quê mùa kia"
tôi đỏ mặt, tức giận vơ đại chai sữa dưỡng ấm trên bàn ném hắn ta
-"Chết đi tên láo xược"
"Bụp"
Chai sữa dưỡng ấm rơi trên mặt chị giúp việc vừa mới đi vào, chị ngơ ngác nhìn tôi
-"Á, em, em xin lỗi chị"
Tôi nói xong chạy vội ra khỏi phòng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét