Năm ấy tôi 16,năm ấy tôi vừa bước chân vào cấp 3 với tất cả sự hào hứng và tò mò,năm ấy tôi gặp mối tình đầu của tôi…
Một con bé hay cười,thân thiện,hiền lành nhưng cũng có lúc yêu quái,không nổi trội nhưng không hề tầm thường.Đó là nhận xét mọi người hay dành cho tôi.Còn bản thân tôi tự thấy tôi đơn giản là một con Cua chính hiệu,vậy thôi.
Lần mà tôi gặp cậu ấy chắc chẳng bao giờ tôi có thể quên được.Ừ…bởi ấn tượng lần đầu ấy mạnh mẽ,khó phai đến nỗi dù bao lâu sau tôi vẫn chẳng thể ngừng thích cậu ấy.Cậu ấy xuất hiện bất ngờ với điệu cười nheo mắt đáng yêu,cậu ấy không cười với tôi nhưng nụ cười ấy đã làm trái tim một con bé trật nhịp,lần đầu tiên và đến mãi tận sau này.
Tôi từ xa quan sát cậu ấy,ngày ngày lấy việc ngắm nhìn cậu ấy là một niềm vui thú.Mất một năm sau tôi mới đủ dũng cảm để kết bạn với cậu ấy,bằng một cách tự nhiên nhất mà tôi và đội ngũ quân sư tình yêu của tôi có thể nghĩ ra.Thì…cũng không được tự nhiên cho lắm,nhưng mà kệ,miễn là tôi và cậu ấy đã nói chuyện,cậu ấy đã biết đến sự tồn tại của tôi là được rồi.
Tình cảm ngây dại ấy lớn dần đến nỗi tôi chẳng còn đủ sức nén chặt nó trong lòng.Nó cứ tự nhiên lớn lên mạnh mẽ.Và cũng đến lúc tôi lấy hết can đảm để nói với cậu ấy,một lần và mãi mãi.
-Tớ…thích cậu,từ lâu rồi…
-Tớ…cậu…uhm….
-Tớ sẽ đợi cậu suy nghĩ kỹ,được chứ?
-Không…vấn đề không phải là…vấn đề là…tớ…haiz…tớ quý cậu lắm,tớ không muốn mất người bạn như cậu.
-Hì…tớ sẽ không hấp hơi đến mức cạch mặt cậu chỉ vì cậu từ chối tớ đâu…Không sao đâu,tớ hiểu mà.
-Tớ….tớ đang thích một người khác rồi…
Người ta thường nói như thế nào ấy nhỉ? Người đến sau à? Hay là bạn thật ngốc nghếch để đợi quá lâu mới nói ra tình cảm của mình,nếu nhanh hơn chút có thể bạn sẽ dành được người ấy…Dù là gì thì tóm lại tôi đã không chạm được vào yêu thương đầu đời ấy.Buồn nhiều nhưng tôi vẫn quyết định ở bên cậu ấy,làm bạn cậu ấy,một người bạn tốt và sẵn sàng vì cậu ấy.
Năm nay tôi 20.Tôi đã trưởng thành hơn nhiều,không còn những ngốc nghếch và rụt rè của tuổi 16 ấy.Tôi không câm lặng,cũng chẳng còn dễ đoán.Nhưng..tôi vẫn thích cậu ấy,theo một cách hiểu nào đó.
Chúng tôi vẫn là những người bạn tốt của nhau,chưa bao giờ lãng quên nhau trên dòng đời xô bồ tấp nập.Con đường chúng tôi đi,nhìn sang bên vẫn có người kia.Chúng tôi khá hợp nhau,hay tâm sự với nhau,không phải tất cả mọi chuyện nhưng là phần lớn.Cậu ấy nói tôi là một trong những người hiếm hoi hiểu rõ cậu ấy.
-You have a message-
“Em h ra sao?rất vui hay đang buồn?có khi nào trong phút giây,em chợt nhớ đến aaaaaa????”
“Đi thẳng vào vấn đề ngay và luôn =.=”
“C chả vui tính gì cả,đối lại đi nào,he he :3”
“T cũng muốn lắm nhưng tài khoản đt không cho phép.C mà dài dòng thêm chút nữa thì đt t biểu tình tắt mất đấy :3”
“T ghét đt của c r =”= Ngồi buồn tự dưng nhớ c dã man.Nt tí cho đỡ nhớ,hí hí :”>”
“Đang ở đâu thế?”
“The OZ :)”
“Ừ.15’ nữa t đến”
“Haiz…chẳng thể giấu nổi c điều gì :) Đến nhanh t đợi :3”
À ừ thì…đúng là tôi hiểu cậu ấy thật,hiểu đến nỗi chỉ vài tin nhắn vu vơ tôi cũng có thể đoán ra cậu ấy đang nghĩ gì,cần gì.Chắc chúng tôi là bạn của nhau cũng đủ lâu rồi đấy nhỉ?
Một ngày đẹp trời nào đó…mà thực ra cũng chả đẹp lắm,thi vị lên chút cho có vẻ vậy thôi.
-Cậu vẫn còn thích tớ chứ?
-Tự dưng hỏi vậy?Dở hơi à?
-Trả lời đi.Tò mò sắp chết đi được ý!!!
-Đưa tiền đây rồi trả lời cho.Ở đời có ai cho không bao giờ.
-Thế đấy…
Một khoảng im lặng kéo dài.Tôi miết qua lại miệng cốc cacao thơm ngậy của tôi,còn cậu ấy nhìn vu vơ ra ngoài cửa sổ.Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
-Nếu tớ nói tớ thích cậu thì sao?
-Ừ…thì sao? – Bàn tay tôi hình như hơi run thì phải dù cho giọng nói vẫn đủ cứng cáp.
-Thì cậu làm bạn gái tớ nhé?Chúng mình…hẹn hò đi?
-Hì…có phải tớ đợi câu nói này hơi lâu rồi phải không?Ây da…cậu nói ra bất ngờ quá làm tớ chẳng kịp phòng vệ gì cả.
-Còn tớ đang hồi hộp đợi câu trả lời của cậu nè?
-Hẹn hò ấy hả?Hì…ừ thì chúng ta hẹn hò.Ngày mai tớ muốn đi xem phim,muốn đi ăn,à…mua chậu cây xương rồng mới để bổ sung vào bộ sưu tập nữa,hì hì
-Mai chúng ta có một cái hẹn đấy nhé.
Chúng tôi đã đi chơi,xem bộ phim đang hot ngoài rạp mà lũ bạn của tôi kháo nhau mấy ngày nay,rồi đi ăn đồ Nhật món ưa thích của tôi,à cả đi mua chậu xương rồng nữa,chậu cây ấy tôi để cho cậu ấy chọn cho tôi.
Chúng tôi đã rất vui vẻ,cười nhiều lắm.Mọi thứ hoàn hảo như cả hai đều mong muốn.Chỉ có điều…hình như chúng tôi không hề nắm tay,không hề ôm,không hề hôn,đến chạm má cũng còn chưa.Hình như chúng tôi đã đi chơi như những người bạn,đi như trước giờ chúng tôi vẫn đi với nhau.Có hai lần,một là lúc ở trong rạp,một là lúc đi dạo trong chợ cây cảnh cậu ấy đã chủ động đưa tay ra nắm tay tôi,nhẹ nhàng.Nhưng tôi đã rút tay về.
-Hôm nay cậu vui chứ?
-Ừ,vui lắm.Tất nhiên là vui rồi.Đi hẹn hò với người yêu mà.
-Tớ không phải người yêu cậu,hoặc chí ít là chưa phải.Tớ chưa hề nhận lời mà.Tớ chỉ nói chúng ta đi hẹn hò mà thôi.
-Ơ…tớ không hiểu..?
-Tại sao chỉ có người yêu đi chơi mới được coi là hẹn hò nhỉ?Bạn bè,anh chị em,hay mẹ con đi chơi cũng có thể gọi là hẹn hò được chứ nhỉ?Hẹn hò là cùng nhau ra ngoài,đi đến nơi nào đó vui vẻ,cả hai cùng được cười,được nói,được thoải mái.Vậy là tốt rồi còn gì.Ầy…con người đôi lúc cứ áp đặt một thứ quá làm nó trở nên bị gò bó ý,nhỉ?Hì hì….tớ…còn thích cậu không nhỉ?Tớ cũng chẳng rõ nữa…Nhưng mà chắc chắn tình cảm ấy chưa hết sạch sành sanh đâu.Chỉ là…khi thời gian quá lâu…có lúc có thể khiến một thứ trở nên bền chặt hơn,nhưng có lúc lại khiến một thứ bị phai mờ.Có lẽ con tim tớ trong một lúc nào đó,vì đơn phương đợi chờ cậu quá lâu nên nó tự động ngừng sản xuất xúc cảm rồi he he…Cần thời gian để có thể biết rằng nó còn có thể đập cùng một nhịp với cậu không hay nó đã sẵn sàng dành cho yêu thương nào đó khác đi.
-….Uhm….Chủ nhật này ở trên phố có buổi hòa nhạc đường phố thú vị đấy.Chúng ta lại hẹn hò tiếp nhé?
-Ừ.Cậu qua đón tớ nhé…Coi nào…sau đó chúng ta đi ăn gì nhỉ?
-Cả ngày chỉ nghĩ đến ăn thôi…Hahahah….
……..
Hạnh phúc có nhất thiết cứ phải là đến được với nhau không?Tình yêu ấy hả?Có phải cứ đạt được thì mới là tận cùng của hạnh phúc?Niềm vui có nhất thiết phải tìm được bằng cách ở bên một ai đó,là của ai đó?Gọi tên cụ thể một mối quan hệ có thực sự là cần thiết?Phải chăng cứ như vậy,là bạn bè ấy nhưng vẫn ở bên nhau,quan tâm đến nhau theo cách của những người yêu nhau lại chẳng hạnh phúc hơn?
Cứ phải phân chia ra bạn bè chỉ được làm thế này,người yêu được làm thế khác để làm gì?Mọi thứ chẳng qua cũng chỉ là do con người tự nghĩ ra,tự quy định như vậy,nó chẳng phải luật thành văn,vậy cớ sao ta không đảo lộn những quan điểm xưa cũ đi một chút cho cuộc sống thêm màu sắc nhỉ? :)
Nếu bạn chưa thật sự muốn bắt đầu hay gọi tên một mối quan hệ cụ thể,vậy thì đừng.Hai bạn hãy cứ ở bên nhau theo cách riêng của hai người.Cứ hẹn hò đi mà chẳng phải là người yêu đâu.Rồi sẽ đến lúc bạn tự biết rằng mình đã sẵn sàng hay chưa,mọi câu hỏi mà cả hai thắc mắc lúc đầu,những lần hẹn hò ấy sẽ trả lời cho các bạn.
Chỉ hẹn hò thôi,đừng yêu nhé…! :)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét