Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014

Dám yêu - Chương 9: Mắt lạnh

Chương 9: Mắt lạnh


Tôi dựa vào tường trước căn phòng cấp cứu với dáng vẻ thất thần. Lâm đứng bên cạnh im lặng. Có vẻ như đây là thời điểm không phù hợp để giải thích những chuyện vừa xảy ra.

Tôi chẳng còn nước mắt để tiếp tục khóc được nữa, hai hàng mi tôi đã cạn khô. Chị dâu tôi xấp ngửa ôm bụng bầu vào bệnh viện khi nghe tin chồng. Cũng không còn nước mắt để mà khóc cùng tôi nữa. Chúng tôi đã quá đau đớn và tủi nhụcrồi!

Anh trai may mắn thoát chết vì được đưa đi cấp cứu nhanh chóng, chỉ chậm trễ chút nữa đã chết vì mất máu. Ngoài ra, cũng không có gì tổn thương nghiêm trọng, tôi thở phào khi nghe được điều đó. Điều tốt lành duy nhất còn sót lại sau một ngày tồi tệ.

Chị dâu bảo tôi về nhà chăm sóc Min, tôi uể oải đứng dậy. Lâm bước theo tôi, từ lúc cậu ấy đưa anh trai tôi vào bệnh viện, tôi vẫn còn chưa nói được lời cảm ơn.

-         Tôi đưa cậu về! Lâm níu tay tôi.

Tôi ngồi sau xe Lâm, ánh hoàng hôn buổi chiều lan tỏa, nắng màu tím đỏ ngắt chiếu rọi ngược sáng. Mùi hương từ cơ thể cậu ấy toát ra quen thuộc. Tôi bỗng thấy nhớ mùi hương da diết này, thật kỳ lạ, mùi hương ấy đem cho tôi thứ cảm giác bình yên mà vốn dĩ tôi luôn cảm thấy cần.

-         Tôi cảm ơn… hôm nay… cậu đã vất vả rồi! Tôi chỉ còn có thể lí nhí được có thế.

-         Không phải cảm ơn, thay mặt Vương Anh tôi xin lỗi gia đình cậu, Nó tính nó nóng nảy, mà em gái nó là đứa nó yêu quý nhất…

Vương Anh là kẻ cầm đầu nhóm côn đồ đó vào hành hung anh trai tôi, và cô gái 17 tuổi mang bầu là em gái cậu ấy. Sự phẫn nộ tột đỉnh đã đem lại một kết cục như vây. Tôi không biết mình có còn chút tình thương nào cho anh trai mình hay không, nhưng tôi có một chút cảm giác rằng anh tôi đáng bị trừng trị như thế.

Tôi lí nhí cảm ơn Lâm một lần nữa và dặn cậu ấy đi về cẩn thận. Tự dưng tôi mang trong lòng cái cảm giác biết ơn vô cùng, bởi vì nếu không có cậu ấy xuất hiện, tôi sẽ không biết xử lí mọi chuyện thế nào, và anh trai tôi có thể sẽ chết. Tôi chưa từng nghĩ một “công tử” có thể chẳng ngại ngần xốc vách anh tôi đang máu me be bét lên người như thế, tôi cũng chưa từng nghĩ, cậu ấy là một người tốt.

Có lẽ, tôi cần phải suy nghĩ lại về Lâm.



Sau mọi chuyện xảy ra, gia đình cô gái kia đến tố giác ở cơ quan anh trai tôi. Anh tôi bị kiểm điểm và gần như mất việc, anh được chuyển đến một đơn vị khác ở Hà Tĩnh. Chị dâu tôi sinh đứa bé thứ hai với nỗi vất vả cùng cực phải sinh con ra mà không có chồng bên cạnh, cũng chẳng có yêu thương hay niềm tin để tiếp tục sống. Bố tôi biết chuyện càng đổ bệnh nặng thêm, với bản tĩnh cố hữu của ông tôi hiểu khá rõ. Điều mà anh trai tôi gây ra đã chạm đến lòng tự trọng và thể hiện gia đình bao nhiêu năm ông cố tình để gây dựng.

Mọi thứ cứ đổ ập xuống cùng lúc. Và tôi bất lực.

Tôi gặp khó khăn về kinh tế khi những biến cố cứ thể đổ ập xuống gia đình tôi. Bố nằm viện, anh trai mất việc, chị dâu sinh con. Ai cũng mang trong lòng những khối nặng đớn đau. Mẹ kế thẳng thừng cắt viện trợ hàng tháng cho tôi với lí do tôi sắp ra trường hãy nên đi làm đi, đừng có ăn bám bà ta nữa. Tôi muốn điên lên. Thời điểm khó khăn này bà ấy lại đang muốn thách thức tôi xem tôi có thể sống mà không bám vào những đồng tiền của bà ấy.

Sau hôm ở bệnh viện, tôi giữ liên lạc với Lâm, số điện thoại của cậu ấy trong điện thoại tôi lưu trong nhóm người quen. Thỉnh thoảng cậu ấy có lời mời rủ tôi đi uống nước nhưng tôi lấy lí do bận để từ chối. Tôi cũng không có thời gian rảnh rỗi vì phải tìm việc, tôi nghe Lâm nói đã bắt đầu đi học trở lại.

Tôi và Lâm là hai thế giới khác xa nhau, tôi không hề muốn cậu ấy bước vào cuộc sống của tôi với những khó khăn trước mắt để nhìn tôi bằng ánh nhìn đầy thương cảm. Tôi không cần lòng thương ấy, và tôi cũng không muốn chia sẻ. Tôi đủ mạnh mẽ để có thể sống!

Lâm tỏ thái độ muốn giúp đỡ tôi vì cậu ấy đã chứng kiến những gì đã xảy ra và cũng hiểu được tình trạng của tôi trước mắt, nhưng tôi nhất mực từ chối. Lâm định làm người hùng dang tay cứu vớt một kẻ bơ vơ như tôi ư? Tôi đâu cần.

-         Tôi muốn gặp cậu! Lâm bày tỏ

-         Xin lỗi, tôi bận. Tôi trả lời lạnh lùng.

-         Vậy bao giờ cậu rảnh.

-         Tôi không biết.

Tôi lặng lẽ cúp may trước sau những lần Lâm gọi đến. Cậu ấy nên sống yên ổn vui vẻ trong cuộc sống nhung lụa của cậu ấy thay vì muốn bước vào thế giới đầy rẫy những mệt mỏi của tôi. Tôi cần phải sống trước khi quan tâm đến những việc nhỏ nhặt đó.



Hoàn cảnh gia đình tôi hiện tại những người thân thiết tôi giấu miệt kể cả Thư và My tôi đang khó khăn về tài chính nhưng tôi không nói cho họ biết, thực ra, tôi làm vậy vì tôi không muốn biến mình thành kẻ được người khác thương hại. Mặc dù không hé răng với ai nửa lời, nhưng giám đốc Hùng, bạn của anh trai tôi cuối cùng biết chuyện. Anh gọi điện cho tôi hẹn gặp để biết rõ hơn về câu chuyện của gia đình tôi.

Hùng hẹn tôi ở một quán café. Anh sốt sắng hỏi han những chuyện đã xảy đến với anh trai tôi. Tôi chỉ tỏ ra biết ơn khi anh muốn chia sẻ cùng tôi những khó khăn của hiện tại mà rụt rè không hề muốn nhắc lại chuyện cũ nữa.

-         Giờ em năm cuối rồi, cũng phải lo nhiều khoản để tốt nghiệp, tiền học thì giờ thế nào?

-         Em… tự lo.

-         Tự lo thế nào được, cuối năm bao nhiêu khoản phải dùng. Em có nói với bố mẹ không?

-         Dạ…

Tôi mỉm cười để né tránh cái nhìn thương hại của Hùng. Tôi lảng sang chuyện khác hỏi han tình hình hoạt động của công ty. Ngồi nói chuyện một lúc lâu thì Hùng có việc phải đi, tôi cũng biết ý nói rằng mình đang bận và hẹn anh khi khác.

Trước khi đi, Hùng đặt lên bàn một cái phòng bì dày lên bàn và đẩy về phía tay tôi.

-         Em cầm lấy chút tiền này để trang trải. Có khó khăn gì cứ bảo anh!

-         Em không nhận đâu!

-         Cầm lấy!

-         Không, em có tiền mà.

-         Anh bảo cầm lấy!

-         Anh đừng thương hại em. Em ổn.


Tôi nói bằng giọng cương quyết và đưa ánh nhìn đầy kiên định về phía Hùng. Anh khẽ bối rối, tôi cảm giác mình hơi quá nên khẽ mỉm cười xoa dịu.

-         Khi nào cần tiền em sẽ gọi cho anh.

Tôi nói một câu để anh có thể yên tâm cũng như để cho anh không có cảm giác chưa làm được việc mà mình muốn. Đôi khi tôi thấy mình khá tệ, lòng tốt của anh đáng lẽ tôi nên biết trân trọng hơn là phản ứng thái quá như thế, có thể suy nghĩ của tôi vẫn còn nông nổi và trẻ con. Nhưng chỉ cần tưởng tượng cầm những đồng tiền ấy lên là coi như mọi thứ trước mắt tôi sẽ sụp đổ. Tôi đâu cần ai nhìn tôi bằng vẻ ngoài thương hại. Làm ơn, hãy để tôi yên và sống cuộc đời như bao người khác.

Hùng đi trước còn tôi ngồi lại. Xoay xoay tách café trước mắt mà tôi thở dài. Nghĩ đến con đường trước mắt của mình có quá nhiều giông tố. Tôi khẽ run sợ.

-         Tưởng cậu bận rộn, vậy mà vẫn có thời gian ngồi ở đây để gặp gỡ đàn ông cơ à?

Tôi ngẩng mặt lên, Lâm đang đứng trước mặt tôi với thái độ mỉa mai.

-         Đúng vậy, việc bận rộn của tôi là đi gặp đàn ông đấy! Tôi bực dọc nói.

-         Thằng kia cho cô bao nhiêu tiền! Lâm tỏ ra khó chịu

-         Cậu trả được bao nhiêu mà hỏi. Tôi trêu ngươi cậu ta.

-         Tôi hỏi… Bao nhiêu? Giọng Lâm đanh thép.

Lâm tiến sát bóp mạnh mặt tôi và đôi mắt giận dữ, có vẻ như những lời tôi vừa nói chạm đúng cơn điên tiết của cậu ta.

-         Buông ra. Tôi không có thời gian đuôi co với cậu! Tôi dãy giụa.

Tôi giật tay Lâm khỏi mình và cầm cái túi đánh mạnh vào người cậu ta. Lâm giật lấy cái túi thách thức tôi.

Tôi giương mắt lên với những tia giận dữ. Đôi mắt Lâm bắt gặp ánh nhìn đầy cương quyết của tôi bỗng nhiên khẽ trùng xuống. Lâm buông tay khỏi tôi.

-         Tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn biết cậu vẫn ổn.

Tôi thấy cay cay ở khóe mắt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét