Cơn mưa chiều bất chợt đầu Đông khiến cho hơi lạnh đông đặc lại. Tôi run rẩy cho chiếc áo mưa ngồi đằng sau xe Lâm.
Tôi nghe mưa lách tách rơi xuống áo mưa và vạt nước bắn tung tóe sau bánh xe, bàn tay tê cóng lại, tôi mím chặt môi khẽ xuýt xoa.
Dừng lại ở trước khu tập thể, cởi bỏ áo mưa rồi lí nhí nói cảm ơn, Lâm nhìn tôi khẽ cười rồi đưa tay rất tự nhiên lau vệt bùn trên mặt. Tôi chớp chớp mắt không thể giấu nổi bối rối, đôi má khẽ ửng hồng.
- Cậu về cẩn thận.
- Ơ kìa, tôi còn vào nhà cơ mà.
Lâm nhoẻn miệng cười, có vẻ đắc ý khi nhìn thấy sự ngơ ngác của tôi, Lâm thản nhiên cất xe rồi đi bộ lên tầng 4, đứng trước cửa rồi đợi tôi mở. Tôi dò dẫm từng bước một và nhìn Lâm với ánh mắt đầy nghi ngại.
Lâm tự nhiên nằm phịch xuống ghế sopha, chuyển kênh tivi và nằm vểnh mặt lên xem.
Tôi lịch kịch dọn mấy thứ đồ đang vương vãi trên sàn nhà, rửa chỗ bát đũa còn lại từ đêm hôm qua chưa kịp dọn dẹp, gấp lại quần áo đang vứt tứ tung ở giường và lau nhà. Khoảng một lúc sau đó, tôi nghe thấy tiếng thở đều đều từ Lâm, ti vi vẫn bật nhưng cậu ấy đã nhắm mắt ngủ từ lúc nào.
Ánh điện lập lòe, đèn bỗng dưng lúc sáng lúc tối, tôi khẽ rợn người nhìn căn phòng trông u ám và đáng sợ. Lâm vẫn ngủ ngon trên ghế sopha, dưới ánh điện leo lét của tivi, ngoài trời cơn mưa dường như càng nặng hạt hơn.
Tôi mở điện thoại ra, nó đã tắt ngúm từ lúc nào. Mặc dù biết mình chẳng bao giờ mong đợi ai hay có ai đó nhắn tin gọi điện cho mình, cả ngày điện thoại của tôi chẳng bao giờ cất tiếng động, có hay chỉ là tin nhắn của 199 hay tin rác, nhưng tôi vẫn có cảm giác khá hồi hộp mỗi khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu lên.
Thật chẳng may khi điện thoại tắt ngúm tôi đã bỏ lỡ hai cuộc gọi nhỡ từ một số máy lạ, một tin nhắn vừa kịp gửi đến khi tôi khởi động lại máy. Hóa ra là Nam, cậu ấy đã về Việt Nam nghỉ Đông sau 6 tháng chu du nước ngoài. Tôi cứ nghĩ Nam sẽ đi lâu lắm, ngỡ vài năm mới gặp, vậy mà chưa đầy 6 tháng sau tôi lại gặp cậu ấy, hóa ra, việc chia ly và những lời nói tiễn biệt ở sân bay cũng hơi thừa thãi. Tôi mỉm cười.
- Tớ đây, điện thoại tớ hết pin. Gọi lại và nghe thấy giọng điệu Nam hào hứng khi nghe thấy giọng của tôi. Tôi trò chuyện một lúc và cậu ấy hẹn đi cafe. Tôi đồng ý ngay, cũng muốn biết sau 6 tháng đi du học Nam của tôi trông sẽ khác thế nào.
- Nói chuyện với ai đấy! Lâm lồm cồm bò dậy nghển cổ ra nhìn tôi vừa tắt điện thoại đi. Giọng điệu nghe chẳng chút thiện cảm.
- Bạn cũ cấp 3 thôi. Tôi nói rồi vứt điện thoại sang một bên thản nhiên.
- Bạn cũ gì mà nói chuyện thích thú thế! Lâm tỏ thái độ kì quặc.
- Ơ hay nhỉ, giờ cậu lại có quyền quản lý cả thái độ của tôi cơ đấy. Bạn bè nói chuyện với nhau chẳng lẽ không thích thú, cậu có thích thú hay không khi đi với mấy cô nàng chân dài? Tôi bật lại, và nói một tràng chẳng liên quan gì.
Lâm cười toét. “Cậu ghen à?”
Tôi đỏ phừng mặt khi biết mình lỡ lời, chẳng qua tôi đang muốn so sánh thái độ của tôi và Lâm với những mối quan hệ xung quanh. Nhưng xem ra, phản pháo của tôi lại phản tác dụng. Lâm dường như đang tưởng bở.
Dọn dẹp xong nhà cửa, Lâm nằm khểnh xem một chương trình truyền hình. Tôi chẳng hỏi cũng biết Lâm sẽ ở lại ăn cơm tối, mở tủ lạnh ra, còn chút rau, nấm và thịt bò. Tôi vào bếp nấu cơm, khoảng một tiếng sau, một mâm cơm đầy đủ đã bày ra trước mặt. Tôi trải chiếu xuốn sàn rồi bày ra. Mắt Lâm sáng lên rồi sà xuống, cầm bát đưa cho tôi xin cơm.
- Cậu đang ăn chực nhà tôi đấy nhé, tôi đâu có mời cậu ở lại ăn cơm. Tôi cười cười bảo.
- Nhưng cậu cũng đâu có đuổi.
Tôi cứng họng bởi lí lẽ từ Lâm. Chép miệng cho qua rồi tập trung vào ăn cơm. Tôi ngạc nhiên thấy Lâm chẳng nói năng gì nữa mà ăn ngon lành những gì tôi nấu. Chỉ một loáng sau, mâm cơm đã hết nhẵn đồ ăn, bát loa nước canh Lâm cũng cầm lên và húp sạch nước. Cậu ấy bỏ cái muôi vào bát loa đã trống trơn với vẻ thích thú. Tôi há hốc mồm, từ trước đến nay mâm cơm của gia đình tôi vẫn thường thừa thãi lại vô số đồ ăn bất kể nó có ngon hay không, tôi ở một mình nên lúc nào cũng trong tình trạng ăn bữa này và để lại cho bữa sau. Vì thế, tôi ngạc nhiên quá độ khi nhìn mâm cơm trống trơn.
- No quá! Lâm ôm bụng rồi duỗi chân, hai tay chống ra phía sau.
Tôi tủm tỉm cười rồi lịch kịch dọn bát đũa đi rửa, Lâm đứng dậy lên ghế sopha ngồi. Rửa bát xong, tôi lấy hoa quả trong tủ lạnh ngồi gọt ra đĩa, Lâm vừa ăn vừa xem tivi, tôi gọt chẳng nhanh bằng tốc độ ăn của cậu ấy. Loáng chốc, đĩa hoa quả gần hết, nhìn lại hai ba miếng còn lại cho mình, tôi cầm lấy một miếng rồi nhường lại cho Lâm ăn nốt. Lúc này, Lâm giống như một đứa trẻ con ham ăn thật đáng yêu.
- Nước này! Tôi rót cốc nước mát lạnh đưa cho Lâm, cậu ấy đón lấy và uống hết sạch.
- Cậu nấu ăn ngon lắm! Lâm khen tôi nhưng tôi chẳng cho rằng đó là một lời khen, có thể cậu ấy đang “xu nịnh” tôi để cảm ơn. Tôi nhún vai lắc đầu nói “Ngon gì, lần đầu tiên có người khen tôi nấu ngon đấy. Bố tôi thường chẳng nói gì khi ăn những gì tôi nấu cả”
- Chắc vì đã quá ngon rồi nên không có gì bình luận cả. Nhưng bố cậu quả thực kiệm lời khen thật đấy. Cậu tin, cậu có thể làm đầu bếp được không?
Lâm toét miệng cười rồi hỏi tôi với điệu bộ quả quyết.
- Cậu về đi chứ!
- Tôi muốn ở lại.
- Không!
- Sao thế?
- Tý nữa tôi có hẹn với bạn rồi!
- Tôi sẽ đi cùng!
Cuối cùng, tôi vẫn chẳng thể nào ngăn cản được sự lì lợm của Lâm, nhất định Lâm không chịu nhúc nhích ra khỏi nhà nếu như tôi không cho cậu ấy đi cùng. Tôi cuối cùng đành bất lực, chấp nhận cho Lâm là người đèo mình đến chỗ hẹn với Nam. Cú điện thoại lũ nãy Nam muốn gặp tôi luôn buổi tối nay.
Tôi đến quán café địa chỉ Nam nhắn thì đã thấy cậu ấy ngồi ở đó đợi từ lúc nào. Lâm đi cùng tôi như kiểu một điều hiển nhiên gắn bó với tôi lắm. Tôi hơi cảm giác không thoải mái, nhưng đành lắc đầu cho qua.
Nam nhìn Lâm với ánh mắt chẳng mấy thiện cảm, tôi giới thiệu nhưng hai anh chẳng thể nhìn mặt nhau, Lâm cũng tỏ vẻ khinh khỉnh, gọi một cốc sinh tố, uống một hơi hết một phần ba rồi vắt chân sang một bên, vai dựa vào thành ghế và chúi mũi vào cái điện thoại chơi điện tử. Nam nhìn Lâm rồi quay sang tôi hỏi.
- Nhanh thật, 6 tháng tớ đi mà cậu đã có người yêu rồi à?
- Hả, người yêu gì? Đây là… xe ôm của tớ thôi. Tôi rối rít giải thích.
- Đúng rồi, tôi là người yêu cô ấy. Lâm gật gù đắc ý cười, mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
Tôi quay ra véo cho Lâm một cái rồi nhìn Nam cười trừ, cố để cho cậu ấy thôi dò xét và tưởng rằng chúng tôi đang là người yêu của nhau thật. Nam gật đầu, rồi những nét trên khuôn mặt có vẻ đã thôi không còn ngờ vực nữa, có vẻ cậu ấy đã không tin lời Lâm nữa.
Trong lúc tôi và Nam trò chuyện, nhưng tôi cũng chẳng được yên tân, Lâm hết làm trò này đến trò khác, uống hết một cốc sinh tố, cậu ấy gọi thêm một cốc trà chanh và một cốc kem. Hết vươn vai đứng dậy lại cười phá lên khi thắng một trò nào đó. Tôi khó chịu và cảm thấy hơi ngại với Nam khi đã bất đắc dĩ dẫn cậu Lâm đi cùng.
Ngồi được khoảng 20 phút sau thì tôi không thể nào chịu đựng được Lâm nữa, tôi đành bảo Nam hẹn hôm khác, cậu ấy mới về và cũng nên nghỉ ngơi đi, để hôm khác chúng tôi sẽ “hẹn hò” nhau chỉ có hai mình.
Tôi về, ngồi sau xe Lâm nghe cậu ta hát rống lên, những người đi trên đường ngang xe nhìn chúng tôi cười, những cô gái đi qua nhìn Lâm cười khúc khích. Tôi xấu hổ, đấm bụp vào lưng bắt Lâm phải thôi đi, đâu còn bé bỏng gì nữa mà ngẫu hứng hát ông ổng giữa đường chẳng ra cái thể thống gì cả. Cậu ta có thể không có thể diện nhưng tôi thì có, tôi đi cùng và Lâm đang làm xấu mặt tôi. Cứ nghĩ đến thế là tôi lại muốn sôi máu lên.
Dừng xe ở tầng 1 khu tập thể, tôi xuống xe rồi quay bước thật nhanh, để cho Lâm không còn có ý định ở lại nhà tôi đêm nay nữa. Cậu ta luôn tỏ ra nguy hiểm và tôi đang sợ.
Tôi co chân chạy, với theo một câu chào tạm biệt. Lâm cất tiếng gọi tôi quay lại.
- Ê, chờ đã!
- Chuyện gì? Cậu không thể ở nhà tôi được nữa, hiểu không? Tôi ngó cổ xuống từ lưng chừng cầu thang nói vọng xuống.
- Đồ ngốc, xuống đây tôi bảo?
- Có chuyện gì?
- Cứ xuống đây!
- Cậu nói luôn đi!
- Có xuống hay không?
- Ơ,…. Có!
Tôi dò dẫm từng bước một, chầm chậm đi xuống theo bậc cầu thang dưới ánh điện leo lét vàng vọt. Tôi mon men tiến đến gần Lâm đầy thăm dò. Lâm rút trong túi ra một cái card rồi đưa cho tôi.
- Cầm lấy, mai tôi đưa cậu đến đây xin việc.
- Hả? Dear Ladies á?
- Ừ, chuỗi hệ thống thời trang này tôi quen chị chủ, đang cần thợ may. Lương lậu cũng tạm ổn đấy!
- Ơ, tôi… cảm ơn… mà làm sao cậu biết tôi biết may!
- Haizz. Nhìn là biết thôi mà!
- Cảm ơn. Giọng tôi lí nhí.
- Thế nhé, tôi có việc phải đi. Ngủ ngon nhé! Bye!
Lâm vừa nói vừa quay đầu xe, sập mũ bảo hiểm rồi phóng đi, tôi nhìn sau cái dáng của cậu ấy đầy kinh ngạc bởi lẽ cậu ấy đã âm thầm tìm việc cho tôi mà không tôi biết. Những khó khăn trước mắt về tiền bạc tôi cũng chẳng chia sẻ cho ai, với Lâm tôi cũng không bao giờ hé răng. Vậy mà, cậu ấy như người nhìn thấu tâm can tôi vậy…
* **
Chiều hôm sau Lâm đến, đợi tôi ở dưới khu tập thể. Cậu ấy khoác áo jacket màu xanh bộ đội, bên trong mặc áo lên bên ngoài sơ mi trắng, quần jean, tóc vuốt keo trông chỉnh trang nhưng vẫn đầy vẻ năng động. Tôi ngó từng tầng 4 nhìn xuống, vẩy tay ra hiệu cho Lâm chờ một chút tôi xuống ngay. Tôi cuống cuồng vơ vội cái túi, cầm cái điện thoại và tìm chìa khóa nhà. Một lúc sau tôi phi xuống tầng một cố gắng một cách nhanh chóng để Lâm không phải chờ, do chạy nhanh quá nên tôi đứng trước mặt Lâm thở hổn hển.
Lâm cười hiền nhìn tôi lắc đầu, gạt chân trống xe lên, đưa cho tôi mũi bảo hiểm rồi bảo.
- Cậu lúc nào cũng vội vội vàng vàng!
Chiều mùa Đông, tôi co ro trong chiếc áo khoác mỏng. Con phố Hà Nội có vẻ trầm ngâm, đi qua đường Thanh Niên sương mỏng phủ mờ mong manh, nhìn vệt nắng Đông rơt rớt phía chân trời tôi thấy lòng buồn tênh. Nép mình khía sau bờ vai rộng của Lâm khẽ xuýt xoa vì lạnh.
Lâm vòng tay ra sau, túm lấy một tay của tôi rồi vòng qua eo cậu ấy.
“Ôm chặt vào!”
Tôi bẽn lẽn vòng nốt cánh tay kia ôm chặt lấy cậu ấy, mùi áo jacket của Lâm toát lên mùi hương quen thuộc, thứ hương nồng nàn, ma mị đem chút gì đó khiến tôi mơ màng. Chút gì đó trong đó là sự yên bình nhưng đầy chất nổi loạn. Tôi chết lặng, phát hiện ra là mình đã như kẻ bị gây nghiện bởi mùi hương ấy.
Bàn tay Lâm rất ấm, thật sự rất ấm, thật sự dịu dàng, tôi có cảm giác bàn tay rắn rỏi ấy như là cả thế giới này…
Tim tôi khẽ run rẩy, lần đầu tiên, tôi đã không thể đủ lí trí để có thể điều khiển được bản thân mình được nữa. Tôi dụi đầu vào vai Lâm, ôm chặt lấy cậu ấy, hai cơ thể giữa đường đông lạnh giá như được truyền thêm sự ấm áp đầy mê mẩn.
Sau khi nói chuyện với chị chủ của Dear Ladies, tôi được chị nhận vào vị trí nhân viên phụ may, công việc từ 10 sáng đến 5h chiều, lương là 1tr500 nghìn và được trả thêm nếu như may thêm sản phẩm. Tôi vui sướng nhìn Lâm đang nói chuyện với chị chủ, dường như cái dáng vẻ công tử ngáo nghênh mà tôi từng thấy đã không còn nữa, vẻ điềm đạm và đĩnh đạc khiến cho tôi bị lóa mắt trước hình ảnh Lâm bây giờ. Đúng là, trước khi tôi ghét cậu ấy thế nào thì giờ đã không còn thấy ghét nữa, thậm chí, tôi thấy cậu ấy thật đáng yêu…
Tôi cũng chẳng hiểu nổi mình nữa, suy nghĩ của tôi về Lâm dường như đang trở nên khác, rất khác, bỗng dưng lại xoay chuyển theo chiều hướng tốt lên.
Có những thứ trong tâm trí tôi đang lờ mờ nghĩ đến, nhưng rồi cố xua tan đi, biết đâu đó… tôi đang tự ngộ nhận..
* * *
Những chuỗi ngày bắt đầu cho một công việc mới bắt đầu, thực sự tôi cần phải làm việc lúc này, tôi cần phải trang trải kiếm tiền và tự nuôi sống bản thân nếu như không muốn bị đuổi ra đường.
Lâm buổi sáng đi học, buổi chiều đón tôi ở chỗ làm, sau đó hai chúng tôi sẽ cùng đi chợ rồi về nhà. Tôi lúi húi làm bếp, Lâm sẽ nhặt rau hoặc làm gì đó giúp tôi, những câu chuyên giữa tôi và Lâm dường như chưa bao giờ dứt, cậu ấy kể về cậu ấy, về tuổi thơ gia đình, về tuổi học sinh… rất nhiều thứ. Tôi ngỡ ngàng vì chúng tôi có quá nhiều suy nghĩ giống nhau, thậm chí có quá nhiều hành động tương tự khi thơ bé. Lâm tự nhận cậu ấy là một cậu bé nhút nhát khi nhỏ và tôi cũng đã từng như vậy. Chỉ khác là tôi luôn luôn phải giấu giếm cái vẻ nhút nhát đó đi bởi bố tôi không bao giờ cho phép tôi được làm thế, tôi luôn phải đứng đầu trong các kỳ thi, đứng đầu ở khối…Tôi và Lâm, chúng tôi có những nỗi sợ thậm chí còn giống nhau, ví dự như việc sợ sấm sét mỗi khi nghe thấy tiếng mặc dù nỗi sợ ấy trẻ con quá đỗi.
Những bữa cơm chiều của tôi và Lâm luôn có nhau, tôi và Lâm ríu rít như một đôi vợ chồng trẻ. Tôi thấy tim mình phấp phới niềm vui, dù chẳng ai trong chúng tôi nói ra, nhưng cả hai đều cảm thấy những tia hạnh phúc nhỏ xinh đang lấp lánh.
Lâm vẫn thường ngủ lại ở căn phòng của tôi, mặc dù nhất mực từ chối, cấm đoán, dọa nạt nhưng Lâm vẫn chẳng hề muốn thay đổi ý định. Tôi vẫn e dè và khá đề phòng, tuy vậy, Lâm cũng tỏ ra khá “ngoan ngoãn” và biết nghe lời. Chỉ mỗi tội, tôi không thể nào… cấm Lâm lên giường ngủ cùng tôi được, Lâm lúc nào cũng chỉ nằm ở ghế sopha một lúc, đợi tôi mơ màng rồi lại mò lên giường, chui vào trong chăn và ôm tôi ngủ. Bất giác những đêm tôi giật mình khi thấy một vòng tay rắn rỏi ôm lấy mình, những lúc như thế, tôi thấy mình bé nhỏ trước Lâm, tôi bị cuốn vào Lâm như một con mèo nhỏ mãi chẳng thể nào rời mắt khỏi cuộn len đầy ma mị.
Tôi và Lâm, chúng tôi ăn cùng nhau, sống cùng một nhà, ngủ cùng một giường nhưng tôi luôn cố gắng né tránh những thứ cảm xúc bản năng mà tôi biết Lâm đang cố dồn nén.
Thật kỳ lạ, khi tôi không hề sợ Lâm “giở trò” với mình, có một niềm tin nào đó, một cái gì đó khiến tôi tin Lâm sẽ không phải là những gã đàn ông khốn nạn và hành xử thú tính. Thực ra một người con gái và một người con trai sống bên nhau cho đến giờ phút này, tôi vẫn là một cô gái vẹn nguyên với những cảm xúc chênh vênh chưa thể nào gọi thành tên.
Chúng tôi sống bên nhau, ôm nhau ngủ hàng ngày, nhưng không một ai trong chúng tôi biết chúng tôi có đang yêu nhau hay không!
Chúng tôi đã làm những điều mà có vẻ những người yêu nhau hay làm, nhưng có một điều mà cho đến lúc này chúng tôi còn chưa đủ rõ ràng để nhận ra..
* * *
Buổi tối chủ nhật, cơn mưa đêm vừa tan, Lâm co ro ôm lấy tôi thủ thỉ những câu chuyện hài hước. Tôi mơ màng, mắt khẽ díp lại, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cậu ấy truyền sang mình, tôi gối đầu lên bàn tay cứng cỏi của Lâm, Lâm khẽ vuốt nhẹ mái tóc của tôi lòa xòa trước mặt. Tôi nghe tiếng Lâm thì thầm điều gì đó vào tai, tôi miên man rồi chập chờn giữa mơ và thực, rồi tự cảm nhận đôi môi mềm mại của Lâm đang ngấu nghiến lấy đôi môi của mình. Lâm xoay người, rồi nằm lên trên người tôi, đôi khẽ giật mình tỉnh thức giữa mơ và thực. Hóa ra, tôi không phải đang mơ!
Lâm nắm lấy tay tôi, đan những ngón tay mềm mại vào bàn tay tôi. Đôi môi vẫn không hề dừng lại, Lâm ghì chặt lấy tôi, bàn tay còn lại khẽ di chuyển rồi luồn vào trong bụng rồi tiến lên khuôn ngực. Tôi mê muội giữa nụ hôn của Lâm, bàn tay Lâm vẫn không hề có ý định dừng lại, dường như càng ngày Lâm đã càng đạt được mục đích khi đôi tay ấy chạm sâu trong ngực áo, tôi thoảng thốt kêu lên.
“Không, Lâm, đừng…!”
Lâm ghì chặt người tôi xuống, sức yếu ớt chống trả trước Lâm khiến tôi bất lực. Tôi run lên, luồng điện nào đó chạy dọc thân theo từng chuyển động. Tôi lấy hết sức đẩy Lâm khỏi người tôi nhưng không thể, hai chân tôi bị cả người cậu ấy đè lên người không thể nào quẫy đạp.
“Lâm, em… không thích!”
Tôi khẽ thốt lên rồi bật khóc, Lâm như một con mãnh thú bỗng chốc trùng xuống, Lâm buông tay, tôi nghe thấy tiếng cười của Lâm gục lên trên ngực mình.
Nước mắt tôi ướt đẫm, Lâm thả lỏng người khỏi tôi, đưa tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đang nhòe nhoẹt trên khuôn mặt tôi. Tôi đã bớt run sợ, thổn thức ôm lấy anh.
Lâm nhẹ nhàng hôn tôi, rồi ôm tôi, vuốt nhẹ mái tóc. Tôi khóc một lúc rồi cũng thiếp đi tự lúc nào. Và cũng thật buồn cười tôi không hề cảm thấy sợ hãi anh.
“Anh yêu em!” Giọng nói trầm ấm người con trai bên cạnh tôi cất lên trong căn phòng yên ắng.
Đêm miên man và tĩnh lặng, tôi nghe tiếng tình yêu reo lên giữa khoảng không đen huyền đầy bí ẩn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét