Thứ Hai, 3 tháng 3, 2014

Dám yêu - Chương 11: Biết yêu

Chương 11: Biết yêu


Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy thì Lâm đã đi tự lúc nào. Chăn được đắp lên người tôi cẩn thận. Tôi tỉnh giấc, nhìn qua những song cửa sổ nắng Đông đang nhảy múa ngoài kia. Một ngày có vẻ ấp áp sau đợt giá buốt kéo dài.

Tôi xuýt xoa bò dậy khỏi giường, đánh răng rửa mặt rồi tìm trong tủ lạnh chút gì đó để nấu ăn sáng. Khi khép cánh tủ lại, tôi thấy Lâm để lại một mảnh giấy nhớ vàng trên cánh tủ bên trên có vẽ một hình mặt cười ngộ nghĩnh. Tôi cầm lấy mảnh giấy tự cười một mình rồi dán lại chỗ cũ.

Tôi lại bắt đầu một công việc cho ngày mới bận rộn ở Dear Ladies, những thiết kế được chị chủ giao khiến cho tôi đầu tắt mặt tối. Hôm nào tôi cũng về nhà trong tình trạng mệt lử, người mỏi dã rời, chân tay như muốn gãy ra, xương sống lưng như bị bẻ làm đôi.

Một ngày, hai ngày rồi ba ngày. Lâm bặt vô âm tín. Điện thoại cũng không thể nào liên lạc được. Tôi hơi hẫng hụt, có thể, chuyện xảy ra hôm trước đã khiến cho Lâm đã không còn hứng thú gì với tôi nữa. Tôi nghĩ thầm: May quá, khi đã chẳng có chuyện gì không hay xảy ra. Rốt cuộc, Lâm cũng chẳng có gì khác biệt với những gì trước đây tôi đã từng nghĩ.

Tôi nghĩ rằng mình cũng chỉ như một món đồ chơi mà Lâm đang sở hữu, chơi chán rồi vứt bỏ. Sự ra đi chẳng một lời nói nào khiến cho tôi phần nào cảm giác buồn bã, nhưng cũng khá thanh thản, vì hóa ra, mối quan hệ của chúng tôi trong suốt khoảng thời gian 1 tháng qua chỉ đủ để dừng đến vậy. Kết thúc bằng một nụ hôn, một sự kháng cự không thể đi qua giới hạn được nữa, và rồi, chàng trai đó bỏ đi khi không đạt được một đích.

Tôi đã nghe ở đâu đó nói rằng, trong suy nghĩ của đàn ông không có gì khác ngoài tình dục!

Có vẻ như điều đó tôi thấy đúng với tôi là Lâm, anh là kẻ dày dặn kinh nghiệm tình trường, tôi thì quá non nớt và ngây thơ. Con mồi sẽ chẳng thể nào đủ sức hấp dẫn khi mà tôi mãi như một con thỏ đế. Mặc dù tôi không quá quan trọng lần đầu tiên của mình thế nào, nhưng ít ra, nó cũng phải diễn ra với một người xứng đáng. Nhưng rất tiếc, dường như Lâm không phải người tôi đã kiếm tìm. Lâm bỏ đi và tắt luôn máy, tôi cũng chẳng có số bạn bè nào của Lâm, gia đình lại càng không. Như vậy, mối quan hệ của chúng tôi đã hết. Tôi tự đặt bút viết kết thúc cho câu chuyện giữa hai người.

Lâm đã đi 3 ngày không tin tức gì, và sang ngày thứ 4 tôi nhớ anh phát điên. Đêm đêm, tự cảm giác giường nơi mình nằm quá trống trải. Tôi co ro trong tấm chăn chật hẹp, ước gì có một cánh tay cứng cỏi ôm lấy mình. Tôi trằn trọc khó ngủ, thiếu đi hơi ấm và mùi hương quen thuộc. Tôi cô đơn bật khóc, nhìn lại, tôi đã không còn có ai bên cạnh, ít ra trước đây, tôi có Lâm và cuộc sống không phải trơ chọi một mình như thế này.


Ban ngày tôi vẫn đi làm và đêm về tự ôm gối chăn khóc thầm, căn phòng bỗng trở nên đáng sợ, bữa cơm trở nên đắng ngắt. Tôi dật dờ đi lại như một cái xác không hồn trong bốn bức tường.

Tôi nhớ anh biết bao nhiêu!

Nhưng nước mắt thì không thể nào đem anh về bên tôi được nữa.

Tôi nức nở và ngập ngụa trong căn phòng đầy nước mắt, đầy kỉ niệm mà anh bỏ lại. Tự ôm lấy nỗi đau đang giằng xé tâm can mình.

Tôi né tránh không liên lạc với ai, không gặp gỡ bất cứ ai. Thư, My rủ rê đến quán.Nammuốn gặp gỡ nhưng tôi đều từ chối.

Tôi không biết rõ đây là thứ cảm giác gì, rõ ràng là một thứ tình cảm mà tôi chưa bao giờ bắt gặp. Là yêu ư? Tình yêu sao đau đớn như ngàn mũi kim đang đâm vào tim tôi thế này? Hình như, tôi đang thất tình!

Một tuần thiếu Lâm tôi đau đớn nhưng rồi cố gồng mình, định thần lại mọi chuyện, nhớ từng chi tiết vẫn tự nhủ với lòng mình chẳng lẽ tôi đã đặt niềm tin sai người? Chàng trai mà tôi biết dù ấn tượng ban đầu chẳng mấy tốt đẹp, nhưng những lần anh nhẹ nhàng ôm tôi, vỗ về khi tôi phải đối mặt với bao nhiêu nỗi sợ hãi, xiết nhẹ ngón tay đan vào nhau trong những khoảnh khắc tôi cô đọc để rồi khi nhớ lại tôi chẳng thể nào tin nổi anh đã bước ra cuộc đời tôi êm ru như thế.

Chỉ một buổi sáng, biến mất, như cơn gió…

Hai cá thể không còn lí do gì để gần bên nhau nữa.

* * *

Cuối tháng, đúng sau 2 tuần Lâm biến mất, một sự việc chẳng tốt đẹp gì bỗng ập đến. Bà chủ nhà bỗng nhiên đến thăm viếng một cách khó hiểu, nói bóng gió vài câu mà tôi chẳng biết bà ấy đang ẩn ý gì. Rồi đột ngột đòi cắt hợp đồng, cho tôi 3 ngày để chuyển đi, với lí do abc nào đó mà tôi không thể nào hiểu được. Thái độ rất cương quyết, lại thêm ánh nhìn có vẻ khinh miệt như tôi là kẻ đáng bị kinh tởm.

Tôi lờ mờ đoán ra là việc tôi cho Lâm lui tới đây hàng ngày. Nhưng bà chủ nhà ở chỗ tôi cách đến 10km, cả năm không bao giờ xuất hiện, thậm chí tiền nhà hàng tháng tôi còn phải tự gọi điện nhắc đã chuyển vào tài khoản. Và đây là hành động đáng ngạc nhiên hết sức.

Nhưng dù thế, tôi cũng chẳng có gì để có thể thanh minh. Sau khi năn nỉ không xong, với thái độ khá cương quyết của bà chủ nhà, tôi đành chấp nhận sẽ dọn đi. Ngậm ngùi phải tìm một nơi khác để nương náu.

Cuộc sống đôi khi những vận đen và những điều không may vẫn thường ập đến cùng một lúc. Ngay sau khi tôi bị cắt viện trợ, cuối năm hàng trăm thứ dồn dập đến tiền, gia đình giờ không còn ai có thể xin giúp đỡ, lương tôi đi làm một tháng vẫn chưa đủ để mà có thể lĩnh và giờ lại là việc chuyển nhà. Nhìn số tiền còn lại trong ví của mình, tôi ngao ngán nghĩ đến viễn cảnh mình phải chạy ăn từng bữa.

Tôi nhìn danh bạ điện thoại và những người bạn xung quanh mình. Tôi rất ít bạn bè, chỉ cóNamlà bạn cấp 3, My và Thư kể từ ngày bước chân vào đại học. Nhưng cạy cục vay mượn, nhờ vả đến bạn bè là điều không thể nào.

Nhờ vả bạn bè là điều mà tôi kiêng kỵ nhất, tôi chưa đến mức đói rách, càng chưa phải lúc ốm đau. Tôi vẫn ôm cái sỹ diện của bản thân mà nhất quyết không để cho người khác biết mình khốn đốn. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi tự nhận, tôi giống bố tôi ở điều đó.



Nambỗng dưng đến chơi đúng lúc tôi đang đầy lo lắng về việc chuyển nhà đi nơi khác. Biết tin này cậu ấy đầy tiếc nuối bỏi căn phòng khá đầy đủ tiện nghi cộng với giá cả cũng phù hợp, thêm cả việc đã gắn bó với nó lâu dài ở đây.

-         Cậu cần tớ giúp gì không?Namnhìn tôi đầy lo lắng.

-         Không, có gì đâu, vài thứ lỉnh kỉnh thôi.

-         Cậu tìm được nhà chưa?

-         À, chưa…

-         Để tớ tìm trên mạng giúp, rồi nhờ người quen xem thế nào.

-         Đừng lo. Chuyện nhỏ. Tớ ổn mà.


Tôi phẩy tay coi như chẳng có vấn đề gì quá to tát.Namvề ViệtNamtrong 1 tháng rưỡi để nghỉ Đông. Thời gian này, cậu ấy xin vào làm cộng tác viên phiên dịch cho một công ty nước ngoài.Namkhá bận rộn, tôi cũng chẳng muốn cậu ấy phải phiền não vì tôi.

Namrủ tôi lang thang phố phường với cậu ấy và đi ăn uống vào món quà vặt nhưng tôi từ chối. Không biết đổ lỗi cho tâm trạng hay vì thứ gì mà tôi nhất mực không muốn.Namnhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, tôi đành nói rằng tôi đang bị đau đầu.

TiễnNamxuống bậc cầu thang cuối cùng. Tôi chào tạm biệt rồi định quay bước lên,Namấp úng định nói với tôi một câu gì đó, tôi nhìn cậu ấy với sự đón chờ câu nói sẽ thốt ra từ miệng đó là gì.

Namngừng lại, rồi tiến đến gần tôi, một cách hết sức nghiêm túc.

-         Nếu cậu chưa yêu ai, thì hãy để dành điều ấy cho tớ!

Tôi bụm miệng cười, hơi ngơ ngác vì cũng chẳng hiểu hết ý tứ câu nói củaNamlà gì. Cậu ấy lúc nào cũng nói những điều khó hiểu như thế.

Namđỏ bừng mặt, ánh điện leo lét dưới khu tập thể ánh lên trong đôi mắt củaNamnhìn tôi khiến cho tôi bối rối, lờ mờ nhận ra đây là một lời bày tỏ tình cảm. Tôi khẽ lùi lại, nuốt nước bọt, nắm chặt tay mình, giả vờ một cách tự nhiên nhất như tình cảm bạn bè vốn dĩ trước đây.

-         Thích chết không hả? Mới nứt mắt ra đã đòi yêu đương. Tớ… mách mẹ cậu đấy nhé!

Namquay sang một bên khẽ cười. Chắc cậu ấy cũng nhận ra một cái gì đó không tự nhiên giữa hai chúng tôi.

-         Tớ không đùa, nhớ lấy điều ấy đấy, đồ ngốc!

Namra hiệu chào rồi biến mất sau con ngõ nhỏ. Tôi bước chầm chậm lên từng bậc cầu thang. Khẽ giấu một tiếng thở dài.

Nam dành cho tôi câu nói ấy vào giữa lúc này, khi tôi đang phải vật lộn với cuộc sống, với những bữa ăn mà hôm nay có ngày mai không, với cả những cảm xúc dường như tuyệt vọng và ngay cả giữa lúc trái tim tôi đang nhức nhối để nhớ thương một người.

Tôi khẽ thảng thốt, hình như, đã có một người đã đến trước…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét