Tôi tìm được một người ở ghép ở trên mạng phòng giá 1tr200 trong một ngõ nhỏ ở Hồng Mai, nhà cấp 4 hơi cũ diện tích gần 30m2, vui sướng vì giá quá rẻ, như vậy chia cho 3 người ở, tôi và hai bạn ở ghép nữa, mỗi tháng tôi chỉ mất có 400 nghìn tiền nhà. Cứ cho điện nước nữa là 500 nghìn. Như vậy, cũng đã cắt giảm được một khoản đáng kể. Dù sao tôi cũng đi làm suốt ngày, chẳng ở nhà nhiều.
Phòng cũ. Tôi lịch kịch dọn đồ, thu dọn những thứ cần thiết có thể mang đi được. Bàn ghế sopha, những thứ đồ khác cồng kềnh tôi đành tiếc rẻ bỏ lại. Tủ lạnh tôi giao thanh lý trên một diễn đàn thế là có một người đến mua và trả giá 1tr. Tôi gật đầu đồng ý luôn, dù sao cũng không thể tha lôi đi cùng, tôi cũng cần tiền vì thế bán đi được đồng nào hay đồng ấy. Mọi thứ khi đã xong xuôi, tôi thẫn thờ dựa lưng vào tường nhìn căn phòng rồi bỗng dưng thấy má mình là những giọt nước mắt mằn mặn đang rơi xuống. Tôi đang khóc, quái quỷ, đang khóc khi phải rời xa căn phòng này ư? Rõ ràng không phải thế. Tôi quá cô độc, cảm giác đó ôm riết lấy toàn thân tôi khiến người tôi khẽ run lên. Một cái gì đó thật đáng sợ choán lấy tâm trí.
Sau khi xong xuôi, tôi chở một nửa đống đồ của mình đến nhà mới. Hai người bạn mới có vẻ thân thiện và bày tỏ sự giúp đỡ mang vác đồ đạc, họ bảo tôi cứ để đồ ở lại đi chuyển nốt. Tôi cũng yên tâm phần nào khi có vẻ hai người bạn mới khá tốt bụng nên để lại laptop, balo quần áo, máy may. Tôi quay lại nhà cũ để lấy nốt số quần áo còn lại và một số dụng cụ nấu ăn.
Đóng cửa nhà cũ lại lần cuối cùng. Tôi cho thùng đồ lên yên sau xe định nổ máy đi thì có hai ba tên thanh niên đầu trộm đuôi cướp bỗng dưng từ đâu đó xuất hiện đứng chặn ngay đầu xe của tôi. Một trong số ba tên tiến lên, túm lấy cổ áo rồi dí sát vào mặt phả hơi thuốc lá, tôi ho sặc sụa, toan định kêu lên thì tên đó bịt mồm tôi lại.
- Im ngay! Con láo toét này!
- Buông ra, chúng mày là ai, là ai mà tự dưng gây sự với tao?
- Còn già mồm này! Một tên xống đến tát tới tấp vào mặt tôi.
- Á, á, á, buông ra, buông tao raaaa!!!
- Cho mày chết này, cho mày chết này!
Cứ mỗi câu nói “cho mày chết này” 3 tên lại sấn sổ vào đánh tôi. Người đi đường thấy vậy bất bình nhưng nhìn 3 tên băm trợn không dám xông vào giải cứu. Tôi ôm mặt, xe máy đổ sang một bên, tôi ngã sõng xoài ra đất, đồ đạc, thùng tung tóe đổ vỡ, mọi thứ văng ra xa. Một tên tiến đến hất hàm bảo tôi.
- Nhớ mặt mày đấy nghe con, anh mày có trốn được đi đâu thì bọn tao cũng tìm ra. Mày cũng đừng mong được yên ổn.
Tôi quờ tay vơ lấy đồ, quẹt nước mắt đang lưng chòng. Nhìn bọn chúng với ánh mắt khiếp đảm, trong tâm trí tôi lờ mờ nhớ lai chuyện của anh trai mình, thì ra, ba tên này chính bà bọn côn đồ của Vương Anh sai đến hại tôi. Vậy là tôi đang phải gánh trách nhiệm của anh trai mình đổ xuống đầu, lỗi là do anh trai tôi, cái sai của tôi là cùng huyết thống với anh. Giờ đây lũ đầu trâu mặt ngựa này tự cho cái quyền “anh làm thì em phải chịu”, vậy đấy, bọn chúng đã tìm đến tận đây để gây sự, để triệt cả đường sống của tôi, chúng tác động để chủ nhà đuổi tôi ra khỏi đường cộng thêm đến đây dọa nạt. Thử hỏi, cuộc đời này sao lắm thứ trái ngang như thế? Còn đâu là công bằng nữa? Hả ông trời!
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy cảm giác như vừa ngủ một giấc ngủ mấy nghìn năm vậy, người tôi nặng trĩu và đầu đau như búa bổ, tôi nhìn xung quanh rồi tá hỏa nhận ra chỉ có mình ở trong căn phòng lạ lẫm, mọi thứ đồ đạc của tôi bị bới tung ra, túi đồ bị rạch và những mảnh vụn vỡ. Căn phòng không có bất kỳ sự xuất hiện của hai người cho tôi share tiền phòng, tôi sợ hãi, dần dần tưởng tượng ra được sự việc lúc này tôi đang mắc phải. Tôi quờ quạng tìm balo, túi xách, tìm máy tính, ví tiền thì mọi thứ đã không cánh mà bay. Chợt nhớ ra chiếc xe ở chỗ để xe, tôi chạy ra ngoài nhưng rồi nó cũng đã không còn xuất hiện ở đó nữa. Tôi ôm mặt khóc nức nở, cố gắng lục tìm xem còn rơi rớt lại thứ gì hay không, điện thoại của tôi cũng đã bị hai đứa con gái giả danh cho share phòng lấy đi nốt. Tôi bỗng dưng ngủ dậy một đêm và trở thành kẻ vô sản.
Đầu óc trở nên quay cuồng và không còn nghĩ được bất cứ thứ gì nữa. Tôi chạy ra ngoài ngơ ngác nhìn theo vô vọng, con ngõ nhỏ chẳng mấy người qua lại, tôi chạy đến mấy người đang đi đường hỏi xem có thấy hai đứa con gái mà trí nhớ tôi cố gắng tả lại đươc một vài đặc điểm nhưng ai lúc lắc đầu. Mọi người nhìn tôi với ánh mắt đầy thương hại, một lúc sau, có một cô hàng nước nhìn thấy tôi nước mắt ngắn nước mắt dài nhếch nhác, bơ vơ liền vẫy vẫy tay gọi tôi lại.
Tôi bần thần ngồi xuống ghế, cô đưa cho tách trà nóng rồi bảo:
- Tối qua cô thấy mày đi với hai con ấy cô đã thấy nghi rồi. Bọn này là bọn lừa đảo, nhà nào có phải nhà chúng nó đâu. Khổ thân, bị mất hết rồi à?
- Vâng, cháu… cháu mất… mất hết rồi cô ạ. Tôi vừa nói vừa nấc lên từng tiếng.
- Ở đời sao mày dễ tin người thế, giờ chúng nó lừa nhau như chơi, thôi gọi bố mẹ mà gửi tiền đến. Khổ quá!
- Cháu… cháu không biết gọi cho ai bây giờ… Tôi cố kìm tiếc nấc nghẹn xót xa bật ra từng tiếng một.
- Xem có bạn bè gì mà gọi đi. Cô cho mượn máy điện thoại này.
Cô hàng nước tốt bụng rút trong túi quần chiếc điện thoại Nokia cũ kỹ đời đầu. Tôi mân mê bàn phím, cố nhớ số điện thoại của My,Thư, Namvà một số người quen nữa nhưng tôi đều không thể nào nhớ ra được bất kỳ con số nào. Điện thoại thì vẫn liên lạc với nhau hàng ngày, nhưng việc nhớ số điện thoại là việc mà tôi kém nhất, cũng như chẳng bao giờ nghĩ đến tình cảnh này.
Tôi đưa lại cho cô chủ quán cái máy điện thoại, cảm ơn rồi bảo quay lại nhà xem còn đồ đạc gì nữa hay không hoặc bất kỳ một số nào đó mà tôi có thể liên lạc. Trở lại căn phòng lừa đảo của bọn chúng, tôi xót của ôm đống quần áo chúng thấy vô giá trị nên để lại, gạt nước mắt và nhét vào túi nilon. Chưa biết được tối nay mình sẽ đi đâu, ngủ ở đâu và sẽ lấy gì để sống tiếp ngày mai.
May mắn thay những thứ chúng còn bỏ lại vẫn còn rơi ra vài tấm card, chắc bọn chúng đã móc hết tiền và thấy những thứ không có giá trị nên bỏ lại. Tôi nhặt lên, thấy có số điện thoại của giám đốc Hùng, của chị chủ Dear Ladies và một số cửa hàng mà tôi hay đến. Tôi bỏ qua tấm card của Hùng mà ra ngoài mượn máy gọi cho chị chủ Dear Ladies, chị không có ở cửa hàng nhưng sau khi nghe tôi nói vậy, chị liền cho một em nhân viên làm cùng đến đón tôi. Sau tất cả mọi chuyện, cuối cùng, tôi đã được cứu.
Em nhân viên làm cùng tôi đưa tôi về hiệu Dear Ladies, sau khi kể lại hết tất cả sự việc, mọi người đều cố gắng động viên an ủi tôi rằng của đi thay người, đừng có tiếc nữa mà thôi cố gắng. Tuy nhiên, tôi vẫn còn hoang mang không biết mình sẽ sống ở đâu và sống như thế nào khi trong túi không còn một đồng xu.
Tôi không biết tôi phải sống thế nào, không biết ngày mai sẽ ra sao?
Tôi không biết tôi phải sống thế nào, không biết ngày mai nơi tôi sống sẽ ở đâu và miếng cơm manh áo nào để cho tôi ăn tôi mặc.
Cuộc sống ơi, sao tàn nhẫn với tấm thân mỏng manh yếu đuối này!
Tôi gạt nước mắt và co ro trong tấm chăn mỏng manh, sàn nhà lạnh như nước đá, tôi quay hết chỗ nọ chỗ kia, kéo chăn cố gắng trùm kím người nhưng xem chừng chẳng ăn thua gì. Nước mắt lại cứ thế chảy, khóe mắt tôi bỏng rát vì đã khóc quá nhiều, cảm giác như có hàng ngàn mũi gai đang đâm thẳng vào. Tôi nằm lì trong căn phòng bé tý và ôm nỗi tủi nhục về mình.
Tôi cố nhắm mắt ngủ, để cố tin đi hiện thực nghiệt ngã này nhưng cứ khi nào đó nhắm mắt trong đầu tôi lại hiện ra hình bóng của Lâm, nó xoáy sâu đến mức như một cái hố nước dù biết đó là nguy hiểm nhưng tôi vẫn chẳng thể nào thoát ra được. Hình ảnh Lâm cứ chập chờn, mờ mờ ảo ảo, tôi co người run lên vì lạnh, bỗng thấy nhớ quay quắt một vòng tay ấm ôm lấy mình, nhớ mùi hương thân thể của anh đến cạn khóe mắt.
Hơi lạnh càng ngày càng lan tỏa khiến người tôi rúm ró, chân tay trở nên buốt giá. Một cơn mưa giữa đêm đông đổ xuống, tôi ngồi dậy, tìm thêm một số mảnh vải vụn lót xuống dưới. Tôi giật mình nghe thấy tiếng người đập vào cửa, rồi hướng mắt nhìn ra phía cửa chính ánh điện leo lét trắng xám đang hắt vào. Tôi sợ hãi cầm lấy cái thước đo, cố quờ quặng lần mò theo tường được công tắc điện bật lên.
Ngoài kia, cơn mưa ngày càng nặng hạt, tôi nghe tiếng gió rít qua lỗ gió và tiếng rào rào từng đợt nước hắt xuống.
- Mở cửa, mở cửa ra
- Ai đấy!
- …
- Ai… đấy!
- Na!
Tôi vừa mở cửa chưa định thần được gì thì thấy toàn thân mình bị người đứng bên ngoài ôm chầm lấy, toàn thân của anh ướt sũng, tôi nhận ra mùi hương quen thuộc và vòng tay cứng cỏi của anh. Tôi tự dưng bật khóc, tru tréo lên như một đứa trẻ, anh vỗ về tôi, nựng nựng dỗ dành. Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra, hình như, thế giới của tôi đã trở lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét